Viên Thủ Thành tự tính cho một quẻ, chỉ sợ hôm nay sự , bới móc, quẻ tượng cho thấy nơi phát là sông Kính Hà, vốn để Kính Hà Long Vương ở trong lòng, lúc thấy Bách Hợp, Viên Thủ Thành liền dám khinh thường nữa, cảnh giác Bách Hợp, xuống ghế.
“Nghe thông âm dương thiên lý, thể mở giúp một quẻ ?” Bách Hợp xuống sạp hàng của Viên Thủ Thành, mặt lộ mỉm .
Hai , một là âm dương nổi danh trong thành Trường An, tính quẻ một điểm sai, mà còn thì tuy dung mạo xa lạ, nhưng tướng mạo vô cùng tuấn tú, khiến cho mà cảnh ý vui, bởi dần dần vây xung quanh liền nhiều hơn.
“Không đến từ ?” Bàn tay cầm quẻ bói của Viên Thủ Thành khựng , giống như điềm nhiên như việc gì hỏi một câu, cầm một mai tiền quơ mộ vòng mặt bàn, mai tiền đặt ở vị trí tương ứng rồi, đây bói quẻ bao giờ vận dùng đến chiêu thức , lúc bắt đầu bói với sắc mặt vô cùng lúng túng, qua bao lâu đầu cũng đổ đầy mồ hôi.
“Ta cho rằng trong lòng Viên rõ xuất xứ , kể cho một câu chuyện, thỉnh chỉ cho chỗ nào sai.” Bách Hợp đến đây, mỉm : “Chuyện kể rằng, sông Kính Hà một vị Long Vương, quản lý vùng thuỷ vực của Kính Hà, một ngày, trong thành Trường An một vị cao nhân đắc đạo, mỗi ngày khi nhận cá chép của ngư ông, liền chỉ cho ông chỗ đánh bắt Thủy tộc ở trong sông…” Giọng của Bách Hợp nhanh chậm, thanh thúy êm tai, khiến cho gáy của Viên Thủ Thành chảy mồ hôi lạnh, lưng càng đổ mồ hôi ướt áo.
“… Kính Hà Long Vương cầu Hoàng đế, nhưng Hoàng đế giữ lời, khiến cho ông chết, ông phục, hồn phách vẫn dây dưa Hoàng đế, cuối cùng thúc đẩy Phật pháp của Đại Đường phồn vinh. Hòa thượng đó chính là tử Linh Thiền Tử của Phật tổ đầu thai chuyển thế, bởi vì chuyện của Kính Hà Long Vương mà Tây Thiên thỉnh chân kinh, cuối cùng lúc ngang qua sông Hắc Thủy, một con Hà yêu bắt .” Bách Hợp rõ lai lịch của thầy trò Đường Tăng đến từng chi tiết, sắc mặt Viên Thủ Thành càng là xanh trắng dan xem khó coi hơn vài phần, bật dậy , cố nén lời nào, hai chân ngừng run.
Tuy tính chân tướng, nhưng quẻ tượng của Bách Hợp, tính cũng tính , mà lúc Bách Hợp tình cảnh mà cỗ thể của cô khả năng gặp , thế thì thể khiến Viên Thủ Thành sợ hãi vạn phần chứ? Thiên cơ bất khả lộ, cho dù là tu đạo tu vi cao thâm như , dù là tu đạo vốn chính là ngược với ý trời, sợ rằng dù là Ngọc Đế thì cũng thể gì , nhưng dù cuối cùng thể trốn thiên binh thiên tướng, cũng tránh khỏi sự trừng phạt của Thiên Đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-164-kinh-ha-long-vuong-bao-thu-5.html.]
“Vậy đó thế nào?” Rất nhiều dân chúng thành Trường An đang vây xung quanh thế, trong lòng hiếu kỳ nhẫn nại nổi kích động hỏi: “Vậy đó Đường Tăng ăn ?”
Viên Thủ Thành: “…”
Đường đường là Kính Hà Long Vương đến tìm tính sổ, giờ đây dân chúng vô tri xem thành kể chuyện, trong lúc vô tình Kính Hà Long Vương gây biến , sáng qua lúc bói quẻ mới chuyện , thật nghĩ đến quẻ tượng thành hiện thực nhanh như , mới qua một ngày, thấu tu vi của Kính Hà Long Vương, giống như sương mù ngăn cản , thật sự khiến cho Viên Thủ Thành bối rối. Một khi xuất hiện biến , nhiều chuyện trong đó đều sẽ đổi, sợ rằng Thiên Đạo sẽ nghĩ biện pháp sửa , nhưng nếu điểm xuất phát của Kính Hà Long Vương giống với lúc , nếu chỉ cho Kính Hà biến hóa thì cũng còn may, nếu chỉ sợ muôn dân trăm họ đều sẽ rối loạn.
“Sau đó? Sau đó, ngươi xem, yêu quái là ai?” Bách Hợp mỉm , tuy lúc cô là nam nhi, nhưng dung mạo tuấn tú dị thường, lúc lên khiến cho dân chúng đặt câu hỏi bên cạnh nhịn thấy ngẩn ngơ, mặt đỏ lên, suýt nữa đều quên nãy vẫn còn đang hỏi.
“Yêu quái vốn là do Kính Hà Long Vương sinh , chỉ là khi Long Vương c.h.ế.t Tây Hải Long Vương quản giáo sơ sót, cho nên dạy cho chiếm động Vương, từ đó về kết cục .” Bách Hợp phủi phủi tay áo, mí mắt buông xuống che khuất suy nghĩ trong mắt, bốn phía một kết quả như , còn kịp cảm thán các tăng nhân hao hết sức chín trâu hai hổ để thỉnh kinh cho Hoàng đế, thì ngược bắt đầu chút đồng tình với vị Kính Hà Long Vương c.h.ế.t sớm : “Vị Long Vương cũng là c.h.ế.t oan uổng, chỉ đấu khí với mà thôi, c.h.é.m đầu, cũng thật sự quá đáng tiếc một chút!”
Người xong, trung thành Trường An vốn còn trời quang nắng ấm, trong chớp mắt mây đen giăng đầy, vùng thuỷ vực vốn trong quyền quản lý của Bách Hợp, là nắng mưa sấm sét, lúc nào xảy , kéo dài bao lâu, dù là mưa sớm, thì cũng nên do Ngọc Đế ban bố ý chỉ, đó do Bách Hợp chấp hành, nhưng lúc còn sự cho phép của cô, mà trời tia sét màu tím xẹt qua, tiếng sấm rền vang một tiếng nối tiếp một tiếng.
“Khinh quá đáng!” Bách Hợp dậy, sắc mặt âm trầm xuống, ngay lúc đó chỗ mà Viên Thủ Thành trầm mặc hồi lâu đang bỗng vang lên một tiếng ‘Răng rắc’ thật lớn, một tia sét màu tím lớn cánh tay xé toang bầu trời giáng xuống, trực tiếp đánh thẳng sạp hàng của Viên Thủ Thành, chẻ cái bàn hai, xung quanh sợ hãi kêu lên, nhưng sắc mặt Viên Thủ Thành hết sức khó coi: “Ta tiết lộ Thiên Cơ, giúp ngư ông tham lam bắt cá, vốn nên sớm nghĩ đến kết cục hôm nay, chỉ điều nghĩ tới là Long Vương vạch trần! Nay ngài phát hiện tiền căn hậu quả, lẽ còn sợ Thiên Đạo nữa, nhưng bần đạo là nhỏ lực yếu, dám chống Thiên Đạo.”