Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 169: Cậu bé bị tự bế (4)

Cập nhật lúc: 2024-10-22 12:56:27
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người nhà họ Bùi thấy hai đang ôm chặt giường thì lập tức hiểu lầm, tròng mắt ông Bùi suýt nữa thì rơi ngoài khi thấy áo ngủ vứt nền nhà, mặt ông lộ vẻ kích động vui sướng. Tiếng động khi mở cửa khá lớn khiến ánh mắt Bùi Tuấn trở nên u ám, chậm rãi đầu , mặt còn mang theo vẻ khó chịu khi kế hoạch của phá.

Thấy tình trạng như thế thì tròng mắt ông Bùi suýt nữa rơi xuống thêm một . Cả đời , việc mà ông Bùi lo lắng nhất là Bùi Tuấn thích giao lưu với cũng nhà họ Bùi chống. Dù ông Bùi đến sáu mươi tuổi, chú ý giữ gìn sức khỏe, ông tự hiểu rõ thể thể sống tới hơn hai mươi năm nữa cũng thành vấn đề. Điều mà ông lo lắng nhất là khi qua đời thì nhà họ Bùi nối nghiệp.

Hiện giờ, nếu từ bên ngoài thì Bùi Tuấn khác gì với bình thường, thông minh, học gì cũng giỏi, ngoại trừ việc thích chuyện với khác và tđôi khi thể khống chế cảm xúc của thì còn đều . Ít kiềm chế bản hơn nhiều. ông Ông Bùi vẫn yên tâm, đứa cháu của ông hiểu nhiều chuyện nhưng chuyện quan hệ đơn giản giữa nam và nữ thì chẳng hiểu chút nào.

Hai năm , còn thể chuyện vài câu với Lâm Bách Hợp, hai bên duy trì loại quan hệ mật kiểu thanh mai trúc mã. Mặc dù địa vị của nhà họ Lâm thấp, nhưng nhà họ Bùi cũng chẳng cần lấy một cô gái địa vị cao về để bài trí, ông Bùi chỉ cần Lâm Bách Hợp đối xử với cháu thì thỏa lòng thỏa . hai năm nay, Bùi Tuấn trở nên lãnh đạm với Lâm Bách Hợp nhiều. Lâm Bách Hợp thường xuyên ăn mặc chẳng gì khiến ông Bùi hài lòng. Ông bắt đầu cảm thấy hối hận vì quyết định hôn nhân cho cháu lúc . Tuy ông để ý địa vị của nhà họ Lâm nhưng chú trọng tới ý của cháu trai, nếu Bùi Tuấn còn thích Lâm Bách Hợp thì cần thiết giữ cô .

Mấy năm nay ông hề bạc đãi nhà họ Lâm nhưng Lâm Bách Hợp đối xử với cháu ông trách móc thì lạnh, hề biểu hiện yêu mến, nhà họ Bùi là gia tộc như thế nào chứ, nếu vì Bùi Tuấn thì ông xử lý nhà họ Lâm . Vốn dĩ cho rằng hai đứa trẻ hợp, dù thái độ của trong nhà với Lâm Bách Hợp nhưng ông Bùi  cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Ông sống lâu thành tinh, thể nhận cô gái nhà họ Bùi, nhưng ông vẫn hy vọng cô sẽ giúp Bùi Tuấn sáng sủa hơn, ít nhất là khi cháu dâu thật sự xuất hiện, như thì cho nhà họ Lâm hưởng lợi cũng đáng giá. Về phần Lâm Bách Hợp, mặc kệ cô , đây là việc của vợ chồng nhà họ Lâm.

Vì thế ông Bùi cũng quản thúc Bách Hợp, ông định đợi thêm hai năm nữa, khi dạy dỗ cháu hơn, nếu Lâm Bách Hợp nguyện ý gả cho Bùi Tuấn thì bên ngoài cũng nhiều cô gái trẻ  xếp hàng dài gả , đến lúc đó sẽ trả cô về nhà họ Lâm, cho thêm một phần đại lễ của hồi môn khi lấy chồng là xong. ông Ông Bùi mơ cũng nghĩ đến đứa cháu trai thể nào khai thông của ôm Lâm Bách Hợp ở giường.

“Tuấn Nhi, ông nội tìm cháu lâu đấy.” Ông Bùi hai ôm chăn, quần áo ném sàn, ông đột nhiên nhớ rằng chứng tự kủ của Bùi Tuấn khiến cho chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.  Quần áo của  luôn chỉnh tề, một sợi chỉ cũng lộ , càng thể ném lung tung. Mỗi ngày mặc đồ theo trình tự, việc thành từng bước quen thuộc thì mới bình tĩnh. Chỉ cần một việc tuân theo trật tự, cả ngày sẽ khó chịu, thậm chí còn trở nên nóng nảy, như đây, đang luyện võ, quá khích bản thương.

“…” Bùi Tuấn chỉ đám giẫm lung tung sàn gạch, vẻ mặt âm trầm. Ông Bùi hiểu , đường cũng như là trải qua tính toán tinh vi, nhất định mỗi bước đều , hơn nữa tuyệt đối sẽ giẫm lên khe hở giữa những viên gạch. Bởi vì đó trong nhà họ Bùi lo lắng cho Bùi Tuấn nên lúc xông chú ý đến quy củ của , nhất là ở địa bàn của , một khi phá hoại quy định, sẽ lập tức trở nên vô cùng nóng tính.

Ông Bùi nhanh chóng hiệu cho đám bà Cầm ngoài, chính cũng nhanh chóng đóng cửa . Bách Hợp định nhúc nhích thì Bùi Tuấn liền ôm cô chặt hơn, mang theo cảm giác sắc dục, chỉ là cái ôm đơn thuần, giống như một đứa bé rời xa món đồ chơi yêu thích nhất. Trong lòng Bách Hợp thầm mắng một câu, đám ông Bùi mà cũng cách cứu cô . Cô ngây ngẩn cả ngày ở giường với Bùi Tuấn. Bùi Tuấn vô cùng yên tĩnh, thể duy trì một tư thế, một biểu cảm lâu. Ăn cơm, tắm rửa, vệ sinh, những việc mà ai cũng thì trong mắt chính là cử động máy móc. Cậu kế hoạch chặt chẽ, tuy miệng nhưng Lâm Bách Hợp sống chung với mười mấy năm, đương nhiên là hiểu rõ.

“A Tuấn, em đói, em ăn cơm.” Tay Bách Hợp cử động tay, gãi nhẹ lên lưng , đầu ngón tay mềm mại xẹt qua lưng khiến ngứa ngáy, lông mày Bùi Tuấn nhíu vẻ khó xử, thích lựa chọn kiểu , duỗi tay giữ tay Bách Hợp nhưng cũng duy trì tư thế , do dự lâu. Bách Hợp khuôn mặt nghiêm túc của , vì đang im lặng nên vẻ đặc biệt lãnh đạm. Trên tinh thần tuổi trẻ sôi nổi của hai mươi tuổi mà giống như một lão tăng 40, 50 tuổi, thấu sự đời. Sống chung với như nếu mở miệng chuyện, sẽ tiếp tục im lặng, điều dù chuyện với thì cũng chắc để ý tới.

Lúc Lâm Bách Hợp trong thời kỳ phản nghịch, mới chỉ là một thiếu nữ mười năm tuổi, sớm định cuộc đời, hơn nữa Bùi Tuấn vĩnh viễn sẽ giống bạn trai của khác, là bệnh nhân, đều nhường nhịn, đương nhiên là trong lòng Lâm Bách Hợp sẽ ấm ức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-169-cau-be-bi-tu-be-4.html.]

Bách Hợp xong, vẻ cau mày trầm tư của Bùi Tuấn thì rõ ràng là lọt tai lời của cô. Cô do dự một chút, tay liền nhẹ nhàng di chuyển lên , vẻ mặt Bùi Tuấn vẫn đờ đẫn, con ngươi hề chuyển động. Bách Hợp dễ dàng chịu thua. Cô suy nghĩ một chút,cô một cái hành động bỉ , lập tức trượt tay xuống, chạm quần ngủ của Bùi Tuấn. Ánh mắt Bùi Tuấn đổi, chứng tỏ hành động tác dụng. Cô dứt khoát thò tay trong túi quần ngủ, chạm lên bắp đùi Bùi Tuấn, ánh mắt liền lóe lên, chăm chú Bách Hợp:

“Tiểu Hợp, em thế là đúng!”

Đương nhiên cô thế là đúng, nhưng nếu chỉ những việc đúng đắn thì cả ngày Bùi Tuấn cũng chẳng chú ý đến cô. Muốn chuyện thì nhất định trong mắt . Đôi mắt đen bóng, trong veo sạch sẽ như nước suối, một chút tạp chất.

Cuộc sống sinh hoạt trật tự khiến đôi mắt đen trắng rõ ràng, chút tơ m.á.u nào. Nếu đôi mắt bạn một cách chăm chú thì bạn sẽ cảm giác như bộ trong mắt chỉ bạn. Bách Hợp khó hiểu vì nguyên chủ thích đôi mắt trong suốt như thế, cô trải qua mấy nhiệm vụ, gặp đủ kiểu nhưng từng thấy ai đôi mắt trong sáng như . Ông Bùi dạy nhiều thủ đoạn bẩn thỉu nhưng dường như thể ô nhiễm trái tim .

Lúc hai đang ở gần , trong mắt đang phản chiếu gương mặt Bách Hợp, thần sắc chăm chú và kiên định.

“A Tuấn, em đói .” Cô lặp một nữa, mặt Bùi Tuấn hình như cô cũng biến thành đơn giản và thẳng thắn, lúc chuyện cũng mang vẻ cố chấp giống . Từ lúc nguyên chủ sáu tuổi đến khi mười bốn tuổi, bình thường cô luôn chuyện với Bùi Tuấn như thế, Bùi Tuấn cũng vui vẻ chú ý đến cô , bao dung với cô hơn hẳn với khác. Ngay cả khi hồi bé cô từng lộn xộn tranh ghép mà khó khăn lắm mới ghép xong, vẫn nhẫn nại chứ khó chịu như khi khác phá hỏng kế hoạch của . Cậu sẽ khó chịu cả ngày cho đến ngày mới quỹ đạo thì mới bình tĩnh .

Hiện giờ Bách Hợp chuyện như thế, gương mặt Bùi Tuấn lộ ý , hình như đang theo bản năng, đôi mắt đen láy cũng vẻ nhộn nhạo vui sướng, khuôn mặt tuấn tú âm trầm lập tức đổi:

“Tiểu Hợp trở về .”

Cậu như thế khiến cho Bách Hợp ngạc nhiên. Lâm Bách Hợp vẫn luôn ở cạnh , bao giờ rời khỏi đây, nhưng lúc trở về, cô tò mò Bùi Tuấn, hỏi thẳng : “A Tuấn, em vẫn luôn ở đây, vì em mới trở về?”

“Trên mặt quá nhiều thứ, là Tiểu Hợp…” Chàng trai thanh niên cố chấp mím chặt môi thành một đường thẳng, dường như gì đó nhưng bởi vì quanh năm chuyện nên thể hết ý . Cậu bắt đầu trở nên bất an,  Bách Hợp cảm nhận thái độ của đổi, duỗi tay vỗ nhẹ lên chân . Bùi Tuấn cố nhịn nhưng tay cô vẫn chịu di chuyển, chịu nữa liền rút tay Bách Hợp khỏi túi , đặt lên hông , như thế mới thở phào thoải mái.

“A Tuấn, em đói.” Bách Hợp lời lúc nãy của lọt tai , do dự mà lặp một nữa. Lần Bùi Tuấn rõ, im lặng dậy, đôi mắt chằm chằm cái áo thiếu mấy cái cúc, thấy dáng vẻ của , Bách Hợp trở nên lúng túng. Tuy tối qua cô cố ý xé rách áo Bùi Tuấn nhưng dù thì cũng là của cô.

Loading...