Một Bách Hợp mặc quần áo vải bố thông thường, lưng đeo một thanh kiếm dài nhỏ đặc biệt, ngoại trừ mái tóc hạt dẻ xoăn gợn sóng giống với những thường biển cùng nước da tuyết trắng khiến cho khác chú ý , thật thấy chỗ nào xuất sắc, thể so với cách ăn mặc tinh xảo như tiểu công chúa của Bàng tiểu thư . Bấy giờ nếu đám ngại vì đại soái đến, sợ cũng bắt đầu xông lên mắng chửi Bách Hợp.
Lúc Ma Ngang lạnh lùng đỉnh đầu, cũng so đo cùng Bách Hợp gì đặc biệt, vẫn chờ đại soái triệu kiến. Vị thống trị cao nhất trong thế giới hải quân, đại soái từng lập chiến công hiển hách, thực lực mạnh mẽ kẻ nào thể so thế mà giờ xuất hiện tại địa điểm hôn lễ của , cái khiến Ma Ngang cảm thấy vô cùng vinh quang. Về phần một côn trùng nhỏ bé loạn, thật cách nào đem cô ở trong mắt, nhưng dám quấy rấy vinh quang , cũng tuyệt đối buông tha cô!
Bách Hợp từ cao trông xuống, tất nhiên quân hạm đại soái. Cô thấy một choàng áo khoác màu trắng trong thuyền, chỗ vai chùm huân chương màu vàng, cái mũ hải quân rộng xuôi theo đầu cúi thấp, thấy rõ lắm khuôn mặt đại soái, trong lòng xông lên một cảm quen thuộc khó hiểu, nhưng giờ tâm tư cô ở đại soái hải quân gì đó, mà bộ đặt Bàng Lị Lị. Bởi thế cô dời ánh mắt, phát hiện khi đại soái giọng của cô, kích động lên, cũng lấy mũ đầu xuống, ngửa đầu híp mắt sang chỗ cô.
“Bàng Lị Lị, cô vẫn tìm ? Ân nhân cứu mạng của cô, tới , cô đúng là hổ lấy oán trả ơn!” Bách Hợp mắng một phen, trong lòng cuối cùng thở nhẹ một . Dưới thuyền, mặt Bàng Lị Lị lộ vẻ bi thương, hơn mười năm thấy. Lúc cô thoạt xinh hồn nhiên, lúc càng thêm tinh xảo động lòng , trang phục mỹ khiến cho cô xinh mang theo vài phần thánh khiết, áo cưới trắng tinh mặc cô , lượn theo dáng thon thả, nước trong đôi mắt to dịu dàng tuôn . Cô Bách Hợp, lắc đầu, nức nở : “Không, , cô nên gạt ! n nhân của sớm táng nơi biển cả. Cậu là một bé trai của đoàn hải tặc Black Pearl, tuyệt đối là cô!”
Hiện tại cô vẫn còn nhắc tới Black Pearl gì đó, hơn nữa lúc chuyện, nước mắt như những chuỗi hạt châu tan vỡ mà chảy xuống, Bách Hợp nổi trận lôi đình, Nhà họ Bàng biểu hiện lúng túng. Sắc mặt Trưởng tộc nhà họ Bàng khó coi, xông tới bên cạnh pháp sư phân phó một câu. Một đám pháp sư vẻ mặt âm trầm rơi Bách Hợp.
“Bàng Lị Lị, bây giờ cô còn dám hươu vượn! Lúc cũng hải tặc thuyền Black Pearl bắt, chỉ vì gia phó trọng thương mà , để sinh tồn, thể che dấu trốn ở trong thuyền hải tặc, cũng đang chờ tới cứu, thấy cô chỉ là bé gái, mạo hiểm nguy cơ hải tặc phát hiện g.i.ế.c chết. Giấu cô trong phòng bếp thuyền hải tặc, mỗi ngày tìm cách đem phần cơm của giúp đỡ cô, nhưng cô báo đáp như thế nào” Bách Hợp đem sự thật . Cô càng càng xúc động, nhiêu mới bắt đầu còn chút xem thường cô, cho rằng cô quấy rối, nhưng lúc khỏi yên tĩnh trở , im lặng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-202-dai-hai-cau-chuyen-khong-noi-dung-10.html.]
Sắc mặt Nhà họ Bàng chủ chút đúng, cuống quít xông đến bên pháp sư lệnh: “Nhanh g.i.ế.c c.h.ế.t cô , thể cho cô lung tung. Phá hủy hôn lễ của con gái !”
“Khi hải quân đến cứu viện, các giải thích. Khăng khăng là hải tặc, là hải tặc. chỉ tàu Black Pearl ép buộc, cô cô ý hủy hoại thanh danh của , thiếu chút nữa để Ma Ngang bắt đóng chữ đem bán. Trước mặt tất cả hải tặc Black Pearl cô cứu cô, cô bộ đáng thương cùng vô tội, cô nghĩ tới , cứu cô như , nếu đánh dấu giam cùng một chỗ với hải tặc Black Pearl, sẽ kết cục như thế nào?”
Gương mặt trắng nõn của Bàng Lị Lị căng đến đỏ bừng, cô nhịn cúi thấp đầu òa lên, Ma Ngang đưa tay nắm lấy vai cô ả, lông mày nhíu chặt chằm chằm Bách Hợp.
“Các bức nhảy xuống biển ngay tại chỗ, cô còn phát tin khắp nơi là hải tặc, cái gì mà báo ân, nhổ ! Hai các vốn kết hôn với cũng liên quan gì tới , nhưng cô nên dùng cớ để tạo thanh danh cho Nhà họ Bàng, đối Bàng Lị Lị cô ân, cô những báo đáp , mà còn vu oan thanh danh của . Cô hại những năm phiêu bạt biển, khiến chịu nhục, thể xuất hiện quang minh chính đại!”
Bách Hợp há to miệng, cô đem những cái bực trong lòng phát tiết hết , ngoại trừ chính cô cảm giác sảng khoái, dường như linh hồn nguyên chủ trong thể cũng đang cộng hưởng, phát cảm xúc bi thương và thống khoái. Cách đó xa, đám pháp sư Nhà họ Bàng mời đến bắt đầu niệm chú ngữ.
Bầu trời nhanh chóng chuyển tối, một bàn tay đen cực lớn xuất hiện trong gian, ngửa đầu qua, hoảng sợ : “Đây là Ám U Minh Quỷ Thủ, đám mà dùng cấm chú, nhà họ Bàng mời ở những pháp sư , vì một tiểu tặc như , đáng giá ?”