“…” Bách Hợp trợn to mắt cảnh tượng mặt, gương mặt chút nóng lên. Cô hai thể ngấm ngầm quan hệ thế nào, dù động tác thuần thục của Phương Xảo Tâm đầu tiên chuyện . Khi cô như mặt cô để cô đả kích, cô tưởng thể gánh nổi nhưng lúc xem cô tự đánh giá quá cao, cô chịu !
Không ai thể tình cảnh mặt như mà còn thể bình tĩnh, trong lòng Bách Hợp thuyết phục , định nhanh lén chạy thì ngoài cửa quản gia bưng ly rượu , đối mặt với tất cả chuyện đều mắt thẳng giống như căn bản thấy cử động của Phương Xảo Tâm . Trong mắt Mục Kiêu ánh lên ngọn lửa ham , một mặt bảo quản gia cầm một túi thuốc , khi mở đổ trong rượu, liền đưa tay nhận lấy. Phương Xảo Tâm vốn đang ngậm lấy vật đàn ông của liền ngẩng đầu lên, cầm lấy tay , gương mặt còn ửng đỏ, giọng chút khàn khàn:
“Sếp, thể tiếp tục uống nữa…” Trong mắt cô lộ vẻ ân cần nhưng lời còn hết, Mục Kiêu mới còn một bộ dạng lười biếng, thần sắc hưởng thụ liền lạnh hai tiếng, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm lập tức ném ly rượu về phía Phương Xảo Tâm.
‘Choang’ một tiếng vang nhỏ, lực của cực lớn, ly rượu lập tức đập vỡ dính đầu Phương Xảo Tâm, mùi thơm của rượu trắng lâu năm lan tràn trong nhà, mảnh thủy tinh vỡ vẫn còn một chút dính sợi tóc của Phương Xảo Tâm. Cô còn một bộ dáng vẻ quyến rũ, lúc cả đều ngây , khi cô phòng còn thèm Bách Hợp một cái nhưng lúc theo bản năng về phía Bách Hợp, hiển nhiên ngay mặt tình địch yêu đối đãi như , cô chút chịu nổi.
“Cút!” Lúc Mục Kiêu trở mặt liền trở mặt, mới còn nụ lười biếng, hấp dẫn nhưng trong nháy mắt liền âm trầm, biểu tình chút dữ tợn. Hắn một mặt nhận lấy khăn lau tay quản gia đưa tới, một mặt liền nhấc chân lên đạp về phía Phương Xảo Tâm. Trên gương mặt tuấn của lộ mấy phần tàn ác, tóc tai chút rối bời, rủ xuống gương mặt , chặn ánh mắt của , chỉ thấy sống mũi cao lộ đôi môi tái nhợt, còn chút máu.
“Mất hứng!”
Sắc mặt Phương Xảo Tâm ảm đạm, một cú đá của Mục Kiêu khiến cô ngã ngửa đằng , một ít mảnh vụn thủy tinh cứa bên hông áo sơ mi tơ tằm thật mỏng, chắc trầy da nhưng lúc còn đau đớn bằng nỗi đau trong lòng cô . Sắc mặt cô khó coi nhưng cố nén chịu mở miệng, cho dù lúc chật vật như nhưng cô vẫn kiêu ngạo dậy, bỏ đôi giày cao gót, chân trần khỏi cửa, sống lưng ưỡn thẳng tắp, cao ngạo nhưng cũng vài phần yếu ớt, bi thương khiến thương tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-215-nu-vuong-va-tieu-bach-hoa-4.html.]
Mục Kiêu híp mắt, phất phất tay với chú Lưu quản gia. Quản gia im lặng cầm mâm ngoài, cũng đóng cửa .
Bách Hợp thấy tình cảnh như thì cả cứng ngắc. Trong căn phòng yên lặng nhất thời chỉ thể hít thở nhỏ của Mục Kiêu khi mới đánh xong. Không mới uống thứ rượu gì mà lúc đôi môi đỏ thẫm như máu, diễm lệ nhưng chút cổ quái khác thường.
“Tới đây!”Hăn lười biếng kêu một tiếng, lúc Bách Hợp dám khẳng định gọi chứ Phương Xảo Tâm. Mới thấy cảnh Phương Xảo Tâm đánh, đầu bao nhiêu mảnh vụn thủy tinh, cho dù Bách Hợp thành nhiệm vụ thì lúc khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Lại một chút bộ dạng quần áo xốc xếch của ngẩng đầu lên, thật sự thể di chuyển bước chân của .
May mà Lý Duyên Tỷ nhanh chóng giúp cô, để cô dùng dằng giãy giụa nữa. Cô thấy thể của Tần Bách Hợp lời về phía Mục Kiêu, đè ở giữa hai đùi. Có lẽ là thể còn giãy giụa như lúc cho nên Mục Kiêu cũng đối xử với cô như với Phương Xảo Tâm nãy, ngược híp mắt vuốt ve sợi tóc của cô.
Lúc Bách Hợp dựa trong n.g.ự.c Mục Kiêu tỉnh thấy n.g.ự.c lạnh như băng, so với bình thường thì nhiệt độ cơ thể thấp, mùa đông trời rét mà ngủ cùng một chỗ với cũng chuyện thoải mái gì. Tối hôm qua thể tưởng tượng là trong lúc chè chén say sưa, Mục Kiêu ăn cái gì nên thể lực dư thừa một cách dọa bởi vì quần áo ném khắp nơi, chân tay còn dây dưa chung một chỗ. Bách Hợp định rút chân ở bên hông về, nhịn há miệng hít một khí lạnh, cô dậy thì cánh tay vốn ôm ở bên hông cô lập tức liền thắt chặt . Tiếng lười biếng của Mục Kiêu vang lên:
“Muốn ?” Tiếng của khi say rượu khàn khàn, một loại trầm thấp, hấp dẫn, lúc ngón tay của đang ở bụng Bách Hợp cũng bắt đầu an phận, ngay đó chôn đầu trong cổ Bách Hợp, nhẹ nhàng cắn: