Nếu Bách Hợp khen cái khác, thì nàng chắc sẽ mừng rỡ như , nhưng hết tới khác Bách Hợp khen hai điều mà nàng để ý nhất, nên tất nhiên Đức phi liền nhịn càng tươi hơn, thần sắc cũng câu nệ như nãy nữa, mà tỉ mỉ chọn lấy vài món trang sức, mới mà ngừng .
“Mắt thấy cũng còn sớm nữa, nếu tỷ tỷ về cung sửa soạn thì ngược phiền toái, chỗ của còn mấy bộ váy mới từng mặc, dung mạo của tủy tỷ vẫn xinh thua năm xưa, nếu chê, liền chọn hai bộ mặc tạm , đợi Hoàng thượng ban thưởng vải, liền tỷ tỷ may mấy bộ mới.” Bách Hợp xong, đợi Đức phi từ chối, một mặt liền sai tranh thủ thời gian lấy quần áo . Mấy bộ cung trang đều là nàng kêu may theo sở thích của Đức phi, nên vốn Đức phi định mở miệng từ chối, khi đến quần áo yêu thích, nuốt trở , ỡm ờ tùy ý của Bách Hợp hầu hạ, phòng trong quần áo, khi chải kiểu tóc, thoa phấn trang điểm, trong nháy mắt thoạt ngược thật sự rực rỡ, đúng thật là vẫn xinh như .
Dù Đức phi có thể sinh đứa con gái dung mạo khuynh thành như Hoa Tri Ý, thì nội tình của bản nàng cũng thua kém chỗ nào, chỉ là vì chú ý trang điểm ăn mặc mà thôi, hôm nay trang điểm lên, cho dù chỉ bảy phần tướng mạo, thì cũng trở nên xinh trọn vẹn mười phần rồi.
Bách Hợp khen hai câu, khen đến hai má Đức phi ửng hồng. Mắt thấy còn sớm nữa, lúc mới kéo Đức Phi lên kiệu liễn, thẳng đến cung điện tổ chức yến tiệc.
Lúc trong cung đầy nữ quyến triều thần, lúc thấy Hoàng hậu dẫn đến, liền một phen chào hỏi, thẳng đến khi chư phi hậu cung cũng tới đủ, yến hội sắp bắt đầu, lúc giọng bén nhọn của nội thị mới vang lên: “Hoàng thượng giá lâm.”
Mọi đều dậy quỳ bái, Hoa Nguyên Ân tự dẫn Hoa Tri Ý cùng bước , khóe mắt Bách Hợp liếc qua, bắt gặp Hoa Tri Ý mang mặt thần sắc nhẹ buồn và xuân sắc giữa hai đầu lông mày, khóe miệng khỏi lạnh lùng cong lên, mà ngay tại lúc Đức phi vốn đang quỳ bên cạnh nàng bỗng ngẩng đầu lên thoáng qua, liền như sét đánh, thể bắt đầu run rẩy lên.
“Chư vị bình .” Tiếng mang theo một chút âm lãnh của Hoa Nguyên Ân vang lên, tạ ơn đó xuống, Hoa Tri Ý theo Hoa Nguyên Ân thủ tịch, so với Bách Hợp vốn nên sánh vai với Hoàng đế càng lộ địa vị cao quý hơn. Trước nàng từng dịch dung, nên ngày đại hôn tuy Thái hậu từng thấy nàng , nhưng cũng từng thấy dung mạo thật của nàng , lúc thấy Hoa Tri Ý để lộ dung mạo thật sự, thì cũng nhận nàng , nhưng ngược là đôi môi của Đức phi ở một bên trắng bệch, chằm chằm Hoa Tri Ý nửa ngày, trong mắt đầu tiên là hiện lên khϊếp sợ, tiếp theo lộ thần sắc dám tin, cuối cùng là cắn chặt môi, dám gì, nhưng huyết sắc mặt nàng nhanh chóng rút .
“Hôm nay ngoại trừ tổ chức tiệc khánh công cho Hách Liên tướng quân, quan trọng nhất là trẫm tuyên bố một chuyện, trẫm sắc phong Hoàng quý phi.” Hoa Nguyên Ân nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Hoa Tri Ý, tuyên bố chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-294-1.html.]
Hách Liên Tú ở như thế, vậy mà lông mày cũng nhăn lấy một cái, chỉ là trong ánh mắt lộ tia hung ác nham hiểm, chằm chằm Hoa Tri Ý đài một lúc lâu, khuôn mặt tuấn tú biểu tình hiện liền vài phần sát ý sâm lãnh.
Còn Đức phi thì lúc đầu còn cố gắng chịu đựng, nhưng ngay khi Hoa Nguyên Ân sắc phong Hoa Tri Ý là Hoàng quý phi, liền đột nhiên thể nhịn nữa, ho hai tiếng, trong miệng phun một ngụm máu.
“Nương!” (Mẹ)
Bởi vì hiện giờ Đức phi là đầu Tứ phi của Hoa Nguyên Ân, là nhạc mẫu của Hách Liên tướng quân đang danh tiếng vang dội hiện nay, hơn nữa nàng vị Hoàng hậu Bách Hợp kéo đến vị trí cực kỳ dễ thấy, nên lúc phun máu, phía đều thấy rõ ràng, khỏi sợ ngây .
Càng cho sửng sốt là vị Hoàng quý phi dung mạo tuyệt mỹ đang Hoa Nguyên Ân cầm tay giật , trong miệng vô ý thức kêu một tiếng ‘Nương’.
“…” Bữa tiệc đột nhiên yên tĩnh như chết, trong lúc nhất thời đều sửng sốt phục hồi tinh thần . Lúc Hách Liên Tú mới như phản ứng kịp, đột nhiên thẳng lên như mũi tên, mặt hiện lên vẻ khϊếp sợ dám tin, vô ý thức liền hô: “Công chúa…”
“Ái khanh nhận lầm .” Sắc mặt Hoa Nguyên Ân lập tức trở nên nghiêm túc thét lên: “Hách Liên Tú, ngươi chằm chằm Hoàng quý phi mới nạp của trẫm là ý gì?”
Trên mặt Hách Liên Tú lộ thần sắc giãy dụa, hai nắm tay của khẽ siết , thật lâu đột nhiên hai đầu gối khụy xuống, hít sâu một quỳ xuống: “Thần, thần lẽ là hoa mắt, nhận lầm .”