Trong nội dung vở kịch vốn Hạ Bách Hợp bái nhập tòa Phong Lăng sư thái cũng linh căn hệ Băng, cũng sở trường sử dụng pháp thuật hệ Băng, Vô Ngã Phong, lẽ nàng chỉ mà thôi, nghĩ tới chính thật sự bái nhập ngọn núi trong truyền thuyết . Lúc Bách Hợp vẫn còn kích động, lão giả vươn một tay nắm cổ áo nàng, thanh trường kiếm vốn chở hai ở chân linh tính bay trong tay ông , ông tự tay giơ lên, một cỗ kiếm khí bàng bạc tốc lên, giống như c.h.é.m bầu trời một cái lổ . Ông mang theo Bách Hợp cứng ngắc tiến trong cái lỗ mới bổ , khi ảnh biến mất, sấm rền vốn đang tụ tập bầu trời dần dần tan .
Vừa nãy Bách Hợp còn gió thổi mở mắt, lúc gió mạnh bốn phía liền chợt trở nên nhẹ nhàng, lúc nàng mới mở mắt , bốn phía giống như là một thế giới khác , từ ngoài nàng chỉ thể thấy một mảnh hư vô lờ mờ, lúc là một mảnh xanh tươi, một ngọn núi hùng vĩ mặt nàng, đỉnh núi trốn trong đám nây, cảnh sắc thật giống như một bức tranh sơn thủy.
“Con , cầu xin khoan dung. Lão phu thể xuất hiện ở bên ngoài lâu, sẽ dễ dẫn đến Thiên Lôi kiếp.” Lão nhân vươn tay đặt tiểu cô nương mềm nhũn thành một nắm xuống đất, trường kiếm trong tay nhanh hóa thành nhỏ như một cây kim về trong tay áo ông : “Trận pháp , về con ngoài, đạt tới cảnh giới Kim Đan kỳ, đó, con chỉ thể ở trong Vô Ngã Phong.”
Ông xong lời này, Bách Hợp: “Vi sư ở đỉnh núi chờ con, hy vọng con đừng tới quá chậm.”
Bách Hợp vẫn còn vươn tay vuốt mái tóc dài rối tung của , lời của lão giả, một cỗ dự cảm dâng lên trong lòng nàng, liền thấy lão nhân trực tiếp bay lên trời, mấy cái chợt lóe, ảnh như hóa thành một chấm đen biến mất tại chân trời.
“…” Lúc cả nàng mệt mỏi vô lực, mà quan trong nhất chính là, cái trận sấm rền giớ bão lúc nãy khiến cho nàng ăn thiệt thòi nhỏ, bây giờ đều cảm thấy gân mạch trong cơ thể hỗn loạn. Vất vả leo núi thật lâu, lúc còn leo, Bách Hợp nhịn cúi đầu cào đất. Nàng nắm chặt hai cây cỏ, dịch xanh của cỏ trào khỏi lòng bàn tay . Bốn phía yên tĩnh đến chỉ thể tiếng tim đập, Bách Hợp buồn bực đến phun máu, nghỉ ngơi một lát, nghĩ đến lời của lão nhân lúc nãy, thần sắc dần dần trở nên kiên định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-325-1.html.]
Lão giả từng , trận pháp dựa theo thực lực bây giờ của là , , liền tương đương đường lui của cắt đứt, chỉ cần lên phía , nếu , cũng đến đỉnh núi , thể nghĩ kết cục chờ đợi có khả năng là vĩnh viễn dừng chân núi, hoặc là chết!
Không là leo núi thôi ? Nhiệm vụ của nàng tuyệt đối thể thất bại, nàng giúp Hạ Bách Hợp thành tâm nguyện, đó vượt xa Hạ Thiên Băng, đấu thắng một gian cũng y thuật thậm chí nghị lực như , nếu gặp một ‘Nan đề nho nhỏ’ như mặt liền lùi bước, như nhiệm vụ của nàng nghĩ đến sẽ liền thất bại.
Lý Duyên Tỷ cũng trong Không gian, lẽ đây quá ỷ , một khi chuyện gì Bách Hợp liền theo bản năng gọi , lúc kêu trời trời , kêu đất đất chẳng , tất cả chỉ dựa chính , Bách Hợp khỏi lên, bắt đầu luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần ngay tại chỗ. Không linh khí ở đây sung túc , mà luyện xong một bộ thuật Luyện Thể Tinh Thần, pháp lực vốn tiêu hao hết trong cơ thể nàng nhanh bổ sung hơn phân nửa, Bách Hợp nghỉ ngơi hồi phục một lát, lúc mới chuẩn bắt đầu tìm đường lên núi.
Tóc nàng do lão giả mang đến, nên lúc cũng biến thành một khối cứng ngắc, trong lòng Bách Hợp bực bội, tay dứt khoát vận lực, cắt phăng mái tóc dài vốn của Hạ Bách Hợp, chỉ chừa nửa ngón tay, nàng mới vuốt vuốt tóc, nhắm chuẩn phương hướng đó đến chân núi.
Ngọn núi chút cổ quái, chút tương tự với cầu thang sơn môn khảo nghiệm chiêu đồ bên ngoài Vô Cực tông, nhưng khó hơn cầu thang nhiều, cứ mỗi một bước nếu Bách Hợp vận pháp lực, như chờ đợi nàng chính là cảm giác thể của giống như sắp đè chết, dường như một lực ép đang đè lên hai vai của nàng, khiến nàng cảm thấy như đang khiêng một ngọn núi lớn về phía , cho nàng thở nổi.
Cứ thế pháp lực liền càng tiêu hao nhiều hơn, vốn pháp lực của Bách Hợp vô cùng ít, còn chống loại áp lực , bởi hầu như cứ mỗi pháp lực trong cơ thể cũng liền rút sạch hơn phân nửa, vì càng gia tăng độ khó hơn, ngọn núi cao thấy đỉnh, thể tưởng tượng đợi đến lúc nàng lên đến đỉnh núi, là khó khăn bực nào.