Bách Hợp cũng bao lâu, nàng chỉ cảm thấy cái cầu thang vốn cũng dài mặt lúc như điểm cuối , cứ uốn lượn thẳng lên. Mà Hạ Thiên Băng ở bên còn trấn định như nàng nữa, tuy tâm tính của Hạ Thiên Băng cứng cỏi nhưng đến cùng lúc thực lực của nàng còn tương xứng với bản , bởi 500 bước sắp đến cực hạn của nàng , hơn nữa uy áp sinh bốn phía, khiến cho nàng một bước đều cảm thấy như nặng ngàn cân, nàng thở hổn hển, trán mồ hôi như mưa.
Đệ tử ngoại môn vốn phụ trách khảo hạch trong Vô Cực tông báo cáo tình huống như khu nội môn, hạt giống thể tâm tính như , lúc mấy trưởng lão Kim Đan kỳ trong nội môn đều kinh động, đều xem.
Tất cả tình huống , Bách Hợp đều , nàng chỉ con đường điểm cuối ở mặt, ngừng tiếp.
Hạ Thiên Băng dừng ở bậc thang thứ 800, vốn theo lý mà , thành tích là , cho dù là trong Vô Cực tông, thì sợ rằng cũng chỉ tử Diệp Vị Ương mà chưởng môn thu nhận mấy năm mới thành tích như , nhưng vận khí nàng , gặp một Bách Hợp ý chí kiên cường hơn nàng , luyện thuật Luyện Thể Tinh Thần một năm, vì thế khi nàng , vốn trong lòng đang tự đắc, nhưng khi vẫn còn ở trong trận pháp cầu thang , mà đích tỷ phế vật xưng là thiên tài song linh căn Băng Lôi của còn , thì mặt nàng khống chế nổi mà hiện lên vài phần kinh ngạc.
Bách Hợp cũng đếm chính bao nhiêu bước, nhưng lúc nàng đang đau khổ chèo chống, thì màn sương mù dày đặc đang bao phủ mặt đột nhiên tản . Lúc bộ dáng nàng hết sức chật vật, tóc dính mồ hôi dán mặt, quần áo cũng trông nhăn nheo. Khoảng mười bước mặt thể thấy cửa chính của Vô Cực tông vốn mờ ảo trong làn sương mù dày đặc, lúc sắc trời âm u, bầu trời giống như có thể tiếng sấm rền vang, một lão nhân áo xanh tóc bạc trắng dáng gầy gò đang chắp tay lưng ở phía , ảnh giống như tùng xanh cổ thụ.
“Con nhận Vô Ngã Phong.” Lúc Bách Hợp đang mang theo hai cái chân tê cứng vội vàng bước lên bậc thang, thì lão nhân dáng thon gầy đó đầu , dung mạo góc cạnh sắc bén, mang theo vài phần hàn ý khiến cho khác dám thẳng.
Ông thốt lời , thấn sắc của mấy đang ông đều là khổ. Bách Hợp lật lật nội dung vở kịch cũng nhớ rốt cuộc lão nhân là ai, nhưng Vô Ngã Phong trong Vô Cực tông địa vị cực kỳ cao thượng cũng là một nơi thoát tục. Vô Cực tông tổng cộng chia bảy đại tông, mỗi một Phong đều chân nhân chưởng tòa, thực lực Nguyên Anh, Thất Phong cộng mới thật sự là Vô Cực đại tông, mà chủ Thất Phong cũng nhậm chức trưởng lão trong môn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-325-nu-tu-tien-trong-sinh-4.html.]
Trong Vô Cực tông, một khi đạt đến Nguyên Anh kỳ liền tự động thăng nhiệm trưởng lão, đây là luật bất thành văn trong các đại môn phái tu chân. Mà hết tới khác Vô Ngã Phong là một nhánh đặc biệt nhất trong Vô Cực tông, trong nội dung vở kịch, khi Hạ Bách Hợp bái nhập một Phong trong đó từng vô tình khác đến Vô Cực tông còn một Vô Ngã Phong, chân nhân chưởng Phong là vị Thái thượng trưởng lão duy nhất lánh đời lâu trong môn, thực lực đạt tới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, cũng chính bởi vì một lão tổ tông tồn tại như , cho nên Vô Cực tông mới là môn phái lớn nhất đại lục , sở dĩ vị Thái thượng trưởng lão lên tới Hợp Thể kỳ, chỉ là bởi vì thủ hộ Vô Cực tông, chờ đợi Vô Cực tông thực lực thể tự vệ mới thể phi thăng.
Bởi vì phận của vị Thái thượng trưởng lão thật sự quá đặc biệt, cũng rốt cuộc ngài sống đến bao nhiêu tuổi, cho nên mấy đời chưởng giáo chân nhân của Vô Cực tông liền đặc thiết lập Vô Ngã Phong cho ngài , danh nghĩa tự thành một phái, nhưng kỳ thật nhiều tử môn hạ Vô Cực tông qua vạn năm liền ngay cả tư cách đến Vô Ngã Phong cũng , càng đừng đến ai có thể bái nhập Vô Ngã Phong.
“Thỉnh sư thúc tới khảo thí linh căn.” Lão giả áo đen cạnh , khỏi khổ hai tiếng, Bách Hợp, hiệu cho Bách Hợp qua, vị lão giả áo đen chính là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực tông trong nội dung vở kịch, lúc vậy mà gọi là sư thúc, Bách Hợp chút buồn , nhưng vẫn một tiếng ‘Vâng’, đặt tay lên linh thạch khảo thí.
Linh thạch bên sáng lên màu tím và màu xanh da trời, màu xanh da trời đại biểu cho linh căn hệ Băng, màu tím thì đại biểu cho hệ Lôi, mấy ngàn năm qua Vô Cực tông cũng ít thu tử song linh căn, nhưng lúc đợi thần sắc mừng rỡ như điên hiện lên mặt , lão giả áo xanh run tay áo lên, một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim vốn dài một tấc liền gặp gió hóa thành một thanh trường kiếm dài như một con thuyền nhỏ, ông nhảy lên , tay áo cuốn lên, Bách Hợp liền tự chủ bắt lên , đợi nàng vững, lão giả trực tiếp dẫm lên phi kiếm chui đám mây.
“…” Để một đám đang ngẩng đầu lên bầu trời, mỗi cắn môi, sợ chính nhịn kinh hô.
“Cung tiễn sư thúc tổ.” Chưởng giáo chân nhân bất đắc dĩ dẫn chưởng tòa Thất Phong, bái lạy.
Lúc Bách Hợp đang dẫm phi kiếm, chờ mong lo lắng, tuy trong nội dung vở kịch nàng rõ tu chân bình thường đều pháp bảo phi hành của riêng , nhưng nàng vẫn là đầu tiên dẫm thứ , trong lòng theo bản năng còn sợ hãi, nhất là lúc trường kiếm phá xẹt qua, trường kiếm chân bản từ chất liệu gì, hàn khí chui lòng bàn chân, cộng thêm gió lớn c.h.é.m mạnh xung quanh, tuy lão giả mặt giúp nàng cản một nửa, nhưng chắc là do thời tiết hôm nay , Bách Hợp còn có thể ẩn ẩn thấy tia sét chớp lên, thật giống như sắp sét đánh đổ mưa, trong thời tiết âm u lúc gió thổi mặt nàng, vẫn như d.a.o găm cắt thịt .