“Không nhiệm vụ, là thật đấy.” Ngay từ đầu xác thực Bách Hợp ý định mượn cớ nhiệm vụ để bỏ qua chuyện , thể do Lý Duyên Tỷ như khiến cô ngượng ngùng, bởi sợ vội vàng gật đầu: “ là sự thật.”
“Định đến để nhắc nhở cô, nhiệm vụ chút nhức đầu, nghĩ tới…” Lý Duyên Tỷ thấy cô cúi thấp đầu dám , ôm cô dựa vách động, Bách Hợp ổ trong n.g.ự.c , như thế thì trong lòng chút áy náy, nghĩ đến lúc bản việc bằng cầm thú, cô cả gan ôm lấy Lý Duyên Tỷ: “Không cần nữa, thật sự, em thật sự xin , lúc nãy là của em, em sẽ phụ trách mà!”
Lý Duyên Tỷ lúc mới nhẹ gật đầu, hai má tinh xảo của mang theo vài phần ưu sầu và thất lạc: “Đang định tạm thời mượn phận tiến nhiệm vụ cho em tình huống , nhưng hiện tại, khả năng cũng trở về .”
Anh càng như thì Bách Hợp càng thấy khó chịu, cô ù ù cạc cạc tiến nhiệm vụ hạ độc, chỉ là bản ăn thiệt thòi, ngược còn khiến cho Lý Duyên Tỷ đụng , mai mắn là , nếu như là bên ngoài, tình huống ở trong tinh , Bách Hợp dám suy nghĩ nếu như đụng khác, nghĩ tới sự tình phát sinh tiếp theo, sẽ là hậu quả gì, nghĩ như thế cô cảm thấy tuy chiếm chút tiện nghi của Lý Duyên Tỷ chút phiền phức , nhưng ít nhất cũng hơn những khác.
“Thực xin .” Bách Hợp cũng an ủi như thế nào, nếu như chuyện cậy mạnh, thì cô còn thể náo náo, thế nhưng mà lúc chiếm tiện nghi là khác, mà là giày xéo , cho dù Bách Hợp đều đau, cũng dám tùy ý theo tính tình , cô dỗ dành Lý Duyên Tỷ một hồi lâu, còn ân cần giơ tay áo của lau mồ hôi trán cho , một bộ dáng vô cùng săn sóc.
“Không , đưa em về, em hãy tiếp thu trí nhớ , việc hãy .” Lý Duyên Tỷ càng như thế thì Bách Hợp càng áy náy, mặc quần áo đầu nhấn mạnh một câu: “Em thật sự sẽ phụ trách mà.”
Lý Duyên Tỷ đưa lưng về phía cô đang mặc quần áo thì cứng đờ , khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ánh sáng lờ mờ trong hang động, trong mắt của hiện lên vẻ hài lòng thấu, lập tức nhanh khôi phục bình tĩnh, nhẹ gật đầu: “ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-376-1.html.]
Hai ăn mặc thỏa đáng xong, Lý Duyên Tỷ bế Bách Hợp lên, thể Bách Hợp đang cứng đờ thì lập tức liền nghĩ đến những lời bản đáp ứng , đối với những việc quá đáng, còn tha thứ cho , lúc ôm lấy, tuy Bách Hợp cảm thấy tự nhiên nhưng cũng phản kháng, yên lặng tùy ý đưa về sương phòng, lúc đang việc hỏi thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lý Duyên Tỷ chỉ kịp nhẹ nhàng đặt cô giường, nhanh lách từ cửa sổ trong phòng nhảy ngoài, bóng ảnh biến mất trong tầm mắt của Bách Hợp.
Anh mới với những việc liên quan đến nội dung câu chuyện, vì kịp gì hết, bờ môi Bách Hợp giật giật, lúc tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, cô nhắm mắt giả dạng trạng thái ngủ say, chỉ thấy một đám tiến gian phòng, một giọng mềm mại chút căng cứng : “Nương, Đại tỷ lúc lẽ ngủ , thể xảy chuyện gì chứ?”
Một tiếng hừ lạnh của nữ nhân vang lên: “Bách Hợp cũng là trưởng nữ của Bá phủ chúng , trong sương phòng cũng dám trông coi, cũng quá buông lỏng , khi hồi phủ tới thu thập các ngươi!”
Bách Hợp chỉ cảm thấy một đám kéo trong phòng, tiếng lạnh nhạt đột nhiên vang lên, mặc dủ mở mắt, cũng thể cảm giác âm thanh hút khí hẳn là cô bé lúc kêu nàng là Đại tỷ.
“Nương con cầu xin bùa bình an, chỉ trông mong con thể thuận thuận lợi lợi vượt qua kiếp nạn năm 18 tuổi , cả đời thể bình bình an an, nương liền cảm thấy mỹ mãn.” Giọng còn vài phần khí thế, lúc lai ôn nhu hẳn lên, đưa tay vuốt tóc Bách Hợp, nhẹ giọng ở bên tay nàng xong, còn hôn môt cái lên trán Bách Hợp, nàng sửa sang quần áo.
Cảm giác động tác lúc , cả Bách Hợp khỏi cứng đờ, cô tật giật , sợ đầu mối, nhưng cũng may phụ nhân cũng tiếp động tác khác, chỉ trong chốc lát dặn dò quấy rầy Bách Hợp ngủ, nhận lệnh cả đám liền ngoài, lúc gần Bách Hợp cảm nhận một đạo ánh mắt quỷ dị rơi cô, thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc bên cạnh Bách Hợp , tuy trong thể còn lưu đau đớn lúc , nhưng Bách Hợp cũng nhắm mắt bắt đầu tiếp thu nội dung câu chuyện, cô tìm nào hạ dược cô, ăn cái thiệt thòi lớn như , nhất định cô sẽ báo đáp trở về.