“Không .” Lý Duyên Tỷ do dự một chút, đó lắc lắc đầu, gương mặt tuấn mỹ của lộ vài phần hổ cùng chột , bộ dáng như Bách Hợp tỏng là đang dối, lúc cuống quít dậy leo lên , Lý Duyên Tỷ ôm cô , dễ dàng ô lấy cô đặt , Bách Hợp kịp lời cảm tạ: “Khẳng định biện pháp, biện pháp, giúp giúp em, nhiệm vụ về sauem tuyệt đối thất bại, em cần điểm thuộc tính giá trị nữa, van đấy.”
“Thật sự biện pháp khác, cũng nhốt trong nhiệm vụ, tương đương với nhiều chuyện thể , duy nhất thể giúp em kéo dài tính mạng, ngoại trừ giống như hôm nay , chỉ tự chính bản tới mới thể cơ hội kéo dài tính mạng của Tần Bách Hợp…” Lúc Lý Duyên Tỷ đến chỗ , dừng một chút, một mặt nghiêm túc lắc lắc đầu: “Cái đó tuyệt đối .”
“…” Không nghĩ tới mà cũng tìm câu trả lời, bỗng nhiên lúc Bách Hợp nên vui buồn, vui chính là tìm phương pháp giải quyết, buồn chính là rõ ràng cũng ngày luân lạc đến nỗi dựa việc “Hái dương bổ âm” mới thể sống tiếp , chuyện như tại nhiệm vụ tu tiên cũng từng gặp qua, tại một nơi trạch đấu m.á.u chó trong kịch tình gặp .
Cô chết, cũng nhiệm vụ thất bại như , cô cam lòng. Huống chi việc cô còn nhiều, cô còn đợi lúc cường đại lên, trở về một nữa trong Câu chuyện đại hải, xem thanh niên từng cứu mà mất tánh mạng, cô thể ở lúc thành tâm nguyện thì khinh địch c.h.ế.t như , đủ loại ý niệm trong lòng hiện lên, dù nếu như trợ giúp của Lý Duyên Tỷ, bản nhiều nhiệm vụ như , cũng giữ trong sạch, huống chi hôm nay cô ăn sạch Lý Duyên Tỷ , lúc quan hệ đến việc thể tiếp tục sinh tồn , cô chẳng quan tâm suy nghĩ những cái “Việc nhỏ” đau ngứa đó, trọng yếu nhất là bản , ngược là như thế nào mới thể thuyết phục Lý Duyên Tỷ, để thể giúp đỡ .
Bách Hợp hít sâu một , tay run rẩy, cẩn thận từng li từng tí hướng n.g.ự.c Lý Duyên Tỷ sờ tới, Bách Hợp phát hiện đang mặc quần áo vạt nghiêng, quần áo như chỉ cần nhẹ nhàng kéo một phát, cởi bỏ đai lưng là cởi xong .
“Không hôm nay em sẽ chịu trách nhiệm ?” Cô nhỏ giọng mở miệng, Lý Duyên Tỷ ngay từ sớm cô sẽ đáp ứng, nhưng thật nghĩ tới cô mở miệng những lời , trong nhất thời khóe miệng run rẩy một cái, mặt lộ thần sắc dọ dự giãy dụa vô cùng tương ứng, Bách Hợp trong lòng chút mừng rỡ, tiếp: “Em cũng nhiệm vụ thất bại, dù cũng nhốt trong nhiệm vụ , rời khỏi đây, chắc em thành nhiệm vụ mới ? Anh cũng hy vọng nhiệm vụ thành đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-378-1.html.]
Mi mắt Lý Duyên Tỷ giật giật, giống như là Bách Hợp động, nên giãy dụa gật đầu, Bách Hợp thấy như , trong lòng nhẹ nhàng thở : “Càng huống chi dù cũng từng một , cần thẹn thùng…”
“…” Lý Duyên Tỷ hít sâu một , cái trán gân xanh nhảy dựng lên, tựa đầu qua, lên tiếng, trong lòng Bách Hợp chút chắc, đưa bàn tay trong vạt áo của : “Em sẽ nhẹ nhàng.”
Cô chỉ thuyết phục Lý Duyên Tỷ, hồ ngôn loạn ngữ chú ý tới đang gì, đợi đến lúc phục hồi tinh thần , cô phát hiện trong tay nắm lấy cẩm bào của Lý Duyên Tỷ kéo , vì mạng sống mà cô bộc phát lực kinh , chẳng lúc nào đem đai lưng của Lý Duyên Tỷ cũng kéo , Bách Hợp Lý Duyên Tỷ ngây ngô.
Cuối cùng Bách Hợp thật nhẹ nhàng, bởi vì thể rách nát của Tần Bách Hợp căn bản còn chút sức lực nào, trong lúc cô mơ màng áp xuống , chỉ cảm giác rõ ràng Lý Duyên Tỷ tồn tại, cuối cùng mềm mại yếu ớt cầu tình là cô.
Ngày thứ hai lúc Trần thị sang đây xem con gái, thấy hai gò má Bách Hợp vốn dĩ trắng bệch phảng phất trong vòng một đêm giống như cây khô gặp mùa xuân, lộ vài phần xinh , chỉ kích động chắp tay ngực, trong miệng cảm thán phận tổ hiển linh, cũng quyết định sẽ thường dẫn con gái đến Hộ Quốc Tự dâng hương, để bảo vệ tánh mạng con gái.
Lúc Bách Hợp Trần thị những lời , khuôn mặt nóng đến lợi hại, căn bản hôm qua khi nào Lý Duyên Tỷ mà cô cũng , Trần thị tới mới tỉnh đấy, quần áo cô hảo, nếu như thể mệt rã rời, để cô cảm thấy chuyện hôm qua là mơ, chỉ sợ Bách Hợp cho rằng ngày hôm qua tiến nhiệm vụ gặp Lý Duyên Tỷ đều là trong lúc mê ngủ tưởng tượng .