Cô cũng cô nương dễ ăn h.i.ế.p như Nhiếp Bách Hợp, bằng việc Nhiếp Diễm đem ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp nhận chủ, thì ngại gì lấy oán báo ơn, Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện vì đôi phu thê Nhiếp Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi mà chết, Nhiếp gia cũng vì thế mà hủy trong chốc lát, hai về hối hận thì tác dụng gì?
“Ngươi hồ nháo!” Nhiếp Diễm lúc hiển nhiên chút thực sự tức giận, nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, lạnh lùng đám v.ú nương một cái, phân phó: “Đại tiểu thư bệnh đến hồ đồ , mau đưa tiểu thư về phòng, cho phép, về cho phép nàng ngoài nửa bước…”
Đám v.ú nương im động đậy, Bách Hợp thấy Nhiếp Diễm phân phó, cầm khăn tay che miệng :
“Đây là Nhiếp gia của , Nhiếp gia của ngươi, mới là chủ nhân chân chính của Nhiếp gia.” Nhiếp phụ lúc còn sống từng sửa cầu lót đường nên thanh danh cực , là đại thiện nhân nổi tiếng trong thành, đồng dạng hạ nhân của Nhiếp gia cũng vô cùng trung thành với Nhiếp phụ, hai năm nay Nhiếp gia tuy Nhiếp Diễm chưởng quản, nhưng dư uy của Nhiếp phụ vẫn còn, phân phó xong ai theo , đang chút thẹn quá hóa giận, thấy thanh âm mềm mại của Bách Hợp:
“Càng huống chi, cha lúc đầu cứu ngươi về, nhưng mà tiêu phí ít sức lực. Ban đầu từng vì trị nội thương cho ngươi mà tiêu một lượng lớn bạc trắng để mua nhiều dược liệu trân quý, mời sư phụ dạy võ công cho ngươi, hơn nữa còn cung cấp cho ngươi ăn, mặc, học, nuôi ngươi lớn đến như bây giờ, nguyên nhân cha chính là vì , mà ngươi giờ đây giải trừ hôn ước với , sở hữu danh phận con rể của Nhiếp gia, ngươi dựa cái gì để hưởng thụ hết thảy?”
Nhiếp gia tuy tiền, nhưng bạc trắng cũng từ trời rơi xuống. Nhiếp phụ mặc dù dụng tâm, nhưng nếu như ban đầu Nhiếp Diễm đáp ứng cưới Bách Hợp vợ, Nhiếp phụ nhiều lắm cũng chỉ cứu mạng của , thu nhận tớ thủ hạ bên , hoặc là xem trúng việc quản gia, thưởng cho một miệng cơm, cho một áo mặc, cung cấp một nơi cư trú để tránh mưa tránh gió, nếu như vì con gái của , Nhiếp phụ dù thiện lương hơn nữa, cũng thể yên tâm giao Nhiếp gia tay Nhiếp Diễm.
Mọi xung quanh thấy lời , đến thở mạnh cũng dám thở tiếng, sắc mặt Nhiếp Diễm lúc tái mét, ngờ khi Bách Hợp yêu cầu giải trừ hôn ước, đẩy mặt một vấn đề khó như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-402-1.html.]
Hắn hiếm lạ vinh hoa phú quý, vốn cũng từng tâm tư ác độc chiếm đoạt Nhiếp gia, nhưng đường đường Nhiếp Diễm , từ nhỏ văn tài vũ lược thứ siêu phàm như đột nhiên một ngày từ chủ nhân của Nhiếp gia biến thành chủ quản, tiếp thu nổi sự đổi , tự tôn của cũng cho phép rơi xuống tình cảnh thấp kém một bậc như .
“Mời Nhiếp nghĩ cho kỹ, sẽ cho một cái danh sách, chỉ cần trong 10 năm việc cho , 10 năm đương nhiên sẽ trả tự do cho ngươi.” Bách Hợp mím môi, trong mắt mang theo vài phần lạnh lùng, Hạ Hậu Thấm Nhi đang ở bên cạnh một cái, ngày thường Hạ Hậu Thấm Nhi chỉ cảm thấy Nhiếp Bách Hợp dịu dàng, đáng yêu, nhưng hiện tại Bách Hợp , nàng chỉ cảm thấy một cỗ nguy hiểm vô hình xông thẳng lên đầu, định mở miệng chuyện, liền thấy Bách Hợp :
“Thương thế của Hạ Hậu cô nương chắc hẳn cũng hơn nhiều, nếu như , Nhiếp gia cũng dám giữ cô nương nữa, cô nương tới từ chỗ nào, thì về chỗ đó .”
Tròng mắt của Hạ Hậu Thấm Nhi xoay vòng vòng, kỳ thực nàng lúc đến một phân tiền cũng , lúc nàng trốn khỏi nhà vốn là xông xáo cái thế giới , hiện tại nàng còn chơi đủ, trở về, nhưng dù cho nàng trở về, đường xá xa xôi, nàng bạc, một khi Nhiếp gia thu lưu nàng nữa, nàng đến ngay cả tiền ăn cơm ở trọ cũng .
“Tiểu Hợp, rốt cuộc ?” Trong lòng Hạ Hậu Thấm Nhi chút khó chịu, chỉ khó chịu đối với bạn vốn cho là bạn bè đột nhiên trở mặt, còn khó chịu với hành động Bách Hợp đuổi nàng rời : “Có bởi vì chuyện hôm qua đưa ngoài ? hôm qua cũng vui ?”
“Hạ Hậu cô nương, hôm nay tuy Nhiếp Diễm cùng giải trừ hôn ước, nhưng lúc hôn ước của chúng vẫn còn, ngươi luôn mồm luôn miệng chúng là tỷ , mà một bên đưa ngoài, khiến mất ngọc bài hộ , một bên ở lưng liếc mắt đưa tình với Nhiếp Diễm, bạn như ngươi, dám kết giao.” Khuôn mặt Bách Hợp hàm chứa ý dịu dàng, nhưng lời khiến sắc mặt Hạ Hậu Thấm Nhi trắng xanh lẫn lộn, nàng vốn dụ dỗ Nhiếp Diễm ở lưng Bách Hợp, nhưng nàng hiểu nghĩ tới chuyện đêm qua, tuy ai , nhưng hiện tại rõ ràng là chột đến hít thở thông. Vốn nàng cũng rắp tâm bất lương như những gì Bách Hợp , nhưng quá nhiều chuyện trùng hợp, khiến nàng miệng mà thể chối cãi, vì thế nàng mếu máo, chút oan ức cúi đầu xuống, nghịch nghịch vạt áo của , trong ngữ khí lộ một tia âm mũi:
“Ta thực sự .”