Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện một lòng cuồng si Nhiếp Diễm cuối cùng đổi chính là khi c.h.ế.t , lẽ cả trăm năm cũng khó mà nhớ tới một kết cục như . Lần trong tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp , Bách Hợp cũng định dây dưa tiếp với , vì thế chuẩn giải quyết dứt khoát hủy mối hôn sự :
“Ta thấy chỉ e Hạ Hậu cô nương còn xứng đôi với Nhiếp đại ca hơn , mối hôn sự chấm dứt tại đây thôi.” Bách Hợp dứt lời , Hạ Hậu Thấm Nhi ngây , hai má hiện lên vài phần ửng đỏ, theo bản năng Nhiếp Diễm một cái, trong mắt Nhiếp Diễm cũng lộ vài phần vui vẻ, đó chút ngờ vực Bách Hợp, đích xác tâm cao khí ngạo, tuy ban đầu lúc Nhiếp phụ nhặt , còn kí ức, nhưng trong xương cốt của Nhiếp Diễm theo bản năng cảm thấy chắc hẳn nên tầm thường như , truy tìm nhà thực sự của , tìm cội nguồn của ở , đáng tiếc lúc đầu Nhiếp phụ ơn với , Nhiếp Diễm tựa như cảm thấy chính là một con đại bàng tung cánh bay, nhưng khóa chặt hai cánh, vây hãm trong Nhiếp gia.
Hắn thích Nhiếp Bách Hợp, hơn nữa cũng thích loại phương thức dùng thành hôn để báo ơn, điều đó khiến cảm thấy vô cùng khuất nhục, đáng tiếc bởi vì trở thành đối tượng ban ơn, tư cách lời hủy bỏ hôn ước, nhất là khi Nhiếp phụ tạ thế, chuyện thành hôn báo ơn với Nhiếp Bách Hợp giống như gông xiềng treo ở cổ , khiến ngủ yên giấc, đến nay sắp tới ngày thành hôn, vốn cảm thấy càng ngày càng bình tĩnh, nhưng mà trong thế giới của một Hạ Hậu Thấm Nhi xông , hiện tại Bách Hợp chủ động đề xuất chuyện giải trừ hôn ước, điều khiến Nhiếp Diễm cảm thấy chút kinh hỉ, tuy chút tâm cơ, nhưng dù lúc cũng chỉ là tên thiếu niên đến 20 tuổi, vì thế mặc dù mạnh mẽ kiềm chế, nhưng sự thả lỏng trong khóe mắt vẫn Bách Hợp thấy như cũ.
“Muội đang gì ?” Nhiếp Diễm lúc cố gắng trấn định, trong lòng tuy vui mừng, hơn nữa còn một loại cảm giác chính dường như sắp giải phóng, thậm chí cảm thấy phảng phất giống như chỉ cần đưa tay là thể sờ tới tự do. Hiện giờ trong lòng Nhiếp Diễm thầm quyết định, nếu Nhiếp Bách Hợp thật sự đáp ứng nguyện ý cho tự do, thì để hồi báo, cũng nguyện ý chăm sóc Bách Hợp cả đời, chỉ cần nàng nghĩ tới việc gả cho , cũng vui vẻ coi nàng thành mà đối đãi, dù ban đầu phu thê Nhiếp gia cũng ơn với .
“Bách Hợp, thật sự giải trừ hôn ước ? Muội nghĩ kĩ ?” Có lẽ bản gần đây vẫn luôn xoắn xuýt vấn đề , hiện tại Nhiếp Diễm chút dám tin, khỏi hỏi nữa, Bách Hợp kiên định gật đầu: “Phải, đồng ý giải trừ hôn ước với ngươi.”
Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh kinh ngạc đến ngây , nàng giống như nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt đầu tiên giống như chút phát xanh, đó đỏ bừng, cuối cùng biến thành trắng bệch. Nàng mím chặt môi, lúc thấy Bách Hợp xác định giải trừ hôn ước, mặt lộ vài phần thẹn thùng, liếc mắt Bách Hợp một cái, chút áy náy cúi thấp đầu, hai tay vặn vặn ở ngực, hề lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-402-ke-hoach-cuu-vot-chinh-minh-7.html.]
“Nếu như , cũng tôn trọng nguyện vọng của , sẽ coi như mà đối đãi, về tuyệt sẽ bạc đãi , cũng sẽ chăm sóc cả đời…” Nhiếp Diễm thấy Bách Hợp , khỏi thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vài phần tươi thiết, chỉ là Bách Hợp cau mày, thoạt giống như coi như bệnh thần kinh: “Coi như ? Nhiếp gia là của , Nhiếp đại ca ngươi sẽ quên đấy chứ? Ân tình cha nương lúc nuôi ngươi mười mấy năm tin tưởng cần nhắc trong lòng ngươi chắc cũng hiểu rõ, những thứ ngươi nợ nhà những năm qua, hi vọng ngươi ký khế ước bán , để ngươi trở thành tổng quản của Nhiếp gia, như mà giữa chúng cũng ai nợ ai, đương nhiên cũng cần ngươi chăm sóc.”
Nhiếp gia nhiều nhất chính là tiền, hết thảy bộ đều là của Nhiếp Bách Hợp, cũng của Nhiếp Diễm, chỉ là mà Nhiếp phụ hảo tâm cứu về mà thôi. Nếu như treo cái danh nghĩa vị hôn phu của Nhiếp Bách Hợp, thậm chí những năm gần đây đến ngay cả tư cách sống an nhàn sung sướng cũng , lúc dùng loại khẩu khí Nhiếp gia là của để chăm sóc cô, Bách Hợp khỏi chút , cô cũng yếu đuối dễ điều khiển như nguyên chủ, cuối cùng đến mạng sống cũng Nhiếp Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi cướp mất, cả cái Nhiếp gia còn Nhiếp Diễm bán , coi như vốn liếng để tìm Hạ Hậu Thấm Nhi cũng là tài sản để quật khởi .
“Cái gì? Tổng quản?” Nhiếp Diễm thấy , hai mắt bỗng chốc trợn trừng, vẻ mặt ngay tức khắc lạnh xuống: “Bách Hợp, đừng nháo nữa, từng đáp ứng với cha, đem Nhiếp gia…”
“Nhiếp đại ca, cha lúc lâm chung từng giao phó cho ngươi những thứ , là bởi vì lúc đó hôn ước của chúng vẫn còn, nếu như chúng hôn ước, thì ngươi cũng còn là con rể của Nhiếp gia nữa.” Bách Hợp chút nhịn lạnh một tiếng, thành với Nhiếp Bách Hợp, tự do mà tưởng tượng, còn cho rằng Nhiếp gia nên thuộc về , ý nghĩ của Nhiếp Diễm thể là một phần trách nhiệm với Nhiếp gia ở trong đó, nhưng khó mà bảo đảm lòng riêng, dù nếu Nhiếp gia nghèo rớt mồng tơi mà như khả năng sẽ khác khen ngợi một tiếng tình nghĩa, nhưng trong tình cảnh Nhiếp gia gần như là giàu nhất trong thành, Nhiếp Diễm lời chính là chút khó tránh khỏi khiến chế nhạo.
Không con rể của Nhiếp gia cũng , thì hạ nhân của Nhiếp gia !