Đám Huyết Sát cũng nhiều, ước chừng mười mấy , để diệt Tử Dương Tông, cướp đoạt bảo vật trấn phái, chắc hẳn điều động bộ, đám mấy năm nay g.i.ế.c vô , hết tới khác bởi vì đến vô ảnh vô tung, pháp lực cao cường hơn nữa ai thấy qua gương mặt thật của bọn chúng, cho nên mấy năm nay từng bắt . Hôm nay Bách Hợp một kiếm xuất g.i.ế.c c.h.ế.t mấy , cho dù là g.i.ế.c nhiều, cũng dựa uy lực của Tử Dương Kiếm, nhưng cũng đủ để cô dương danh thiên hạ.
Trong một chốc mấy giết, đám Huyết Sát hiển nhiên liền chút hỗn loạn, tinh thần của trong Tử Dương Tông lúc mới đại chấn (phấn chấn ), tông chủ dẫn đầu bắt đầu phản kích, trong chốc lát Tử Dương Tông phi kiếm bay lên lượn quanh vài vòng.
Mà Bách Hợp rút sạch pháp lực suýt chút nữa cầm nổi Tử Dương Kiếm trong tay bay trở về, quang thải rõ ràng mờ hơn nhiều so với lúc . Lúc kẻ cầm đầu Huyết Sát sự che chở của thủ hạ chuẩn xông về phía Bách Hợp, Bách Hợp đề pháp lực để duy trì cơ thể bay giữa trung, yếu ớt rớt xuống, cuối cùng rơi trong lòng Lý Duyên Tỷ sớm chờ ở một bên.
“Giao Tử Dương Kiếm đây!” Tên cầm đầu phẫn nộ chút cam tâm lúc bất chấp giả thần giả quỷ, trong tay niết thành pháp ấn, cho dù sợ hãi Lý Duyên Tỷ, nhưng sức dụ hoặc của Tử Dương Kiếm quá lớn mà vẫn đánh về phía Bách Hợp, Lý Duyên Tỷ ôm Bách Hợp xoay , pháp ấn của thủ lĩnh Huyết Sát hiển nhiên đánh trúng lưng Lý Duyên Tỷ.
Giống như một đoạn phim chậm, xung quanh lay động hai cái tựa như sóng nước, tóc cùng vạt áo của Lý Duyên Tỷ gió thổi tung lên, cau mày đưa tay sờ soạng Bách Hợp, khi thấy cô thương mới thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ căn bản thèm để ý đến pháp ấn đánh trúng lưng, chỉ là Bách Hợp chút căng thẳng túm xiêm y của amj, bất chợt hô một câu: “Cẩn thận.”
Không thế nào, giây phút Bách Hợp dường như một loại tâm tình rõ, cô nhớ tới cảnh tượng Lý Yến Tu vì cứu cô mà biến mất ở ngay mắt trong cốt truyện đại hải, trong lòng Bách Hợp thoáng chốc cảm thấy chút hoảng sợ. Pháp lực trong cơ thể cô vốn rút sạch, nhưng hiện tại giống như khí lực từ tới, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Lý Duyên Tỷ. Ánh mắt Lý Duyên Tỷ chớp động, là loại bực nào thông minh sắc bén, đương nhiên nỗi lo lắng và căng thẳng trong mắt Bách Hợp, giống với Bách Hợp, cùng lúc cũng nhớ tới tình tiết lúc ở trong đại hải, vì giúp Bách Hợp hồi đó ngoài ý nhận nội dung câu chuyện, đầu tiên hóa thành Lý Yến Tu bước trong thế giới nhiệm vụ mà thiết lập, lúc đầu vì thoát ly khỏi thế giới nhiệm vụ, Lý Duyên Tỷ từng dùng cách cứu Bách Hợp, hồi đó thần sắc trong mắt Bách Hợp cũng giống y hệt như hiện tại.
Lý Duyên Tỷ suy nghĩ một lúc, bên khóe miệng khẽ nhếch lên, mí mắt rũ xống che hào quang nơi khóe mắt, vốn dĩ vết thương lưng do thủ lĩnh lang nha đánh trúng cũng tạo thành thương tích gì cho , giống như thương nặng , cơ thể nặng nề lắc lư hai cái, rên khẽ một tiếng, bên khóe miệng chậm rãi rỉ một vệt máu.
Thông thưởng thương trong tác phẩm đều thể hiện như , Lý Duyên Tỷ dựa theo bộ dạng lúc thương của mấy trong kí ức, vệt m.á.u nương theo quai hàm nhỏ xuống xiêm y n.g.ự.c Bách Hợp, trong mắt Bách Hợp lúc chỉ thấy sắc mặt Lý Duyên Tỷ trong thoáng chốc trở nên chút trắng bệch, vệt m.á.u đỏ thẫm khiến cô cảm thấy vô cùng chói mắt.
Đầu óc giống như đột nhiên đình chỉ, một cỗ tức giận vô hình dâng lên trong lòng, Bách Hợp đến nghĩ cũng thèm nghĩ liền đưa tay ôm cổ Lý Duyên Tỷ, cơ thể dán chặt lấy , nửa ghé vai Lý Duyên Tỷ, thấy đại hán lực lưỡng đội mặt nạ đầu sói lúc vẫn thu hồi động tác thủ thế, cô phẫn hận giơ kiếm trong tay đ.â.m về phía đại hán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-409-2.html.]
“Ngươi dám đánh !”
Trên Tử Dương kiếm bộc phát quang thải rực rỡ, trường kiếm trong tay Bách Hợp đ.â.m loạn xạ, kẻ cầm đầu bỗng dừng một lát, mà một kích thể tránh thoát, kiếm khí gây thương tổn, đợi đến lúc phản ứng kịp nhanh chóng lui thì của Tử Dương Kiếm Tông bao vây.
Một khi tóm thủ lĩnh, mấy tên Huyết Sát còn đều của Tử Dương Kiếm Tông trong lúc tức giận vây đánh, c.h.ế.t mất một , thương mấy , còn đều của Tử Dương Tông dùng khổn tiên trói .
Cho dù bắt đám Huyết Sát, nhưng Tử Dương Tông cũng tổn thất nghiêm trọng, Bách Hợp điều hòa khí tức của , Lý Duyên Tỷ ôm trong lòng, thấy sắc mặt vẫn còn chút trắng bệch, cô cũng đành lòng giãy giụa, vệt m.á.u đỏ thẫm bên khóe miệng khô khuôn mặt sương tuyết của hiển hiện rõ ràng, vô cùng chói mắt.
Bách Hợp cầm tay áo cẩn thận lau vệt m.á.u giúp , để ý đến vệt m.á.u màu đỏ lúc tay áo cô lau xong nhanh chóng biến mất thấy tung tích, cô chỉ nâng mặt Lý Duyên Tỷ lên, mím môi , khẽ hỏi:
“Có còn đau ?”
Lý Duyên Tỷ ở trong lòng cô từ tới nay giống như gì mà cũng sẽ đánh, Bách Hợp chút khó mà thể chấp nhận , cảm thấy Lý Duyên Tỷ phảng phất giống như còn cảm giác cao cao tại thượng bất khả xâm phạm như đây nữa.
Lý Duyên Tỷ “đánh qua” khẽ nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng chút trắng bệch, nhưng khẽ lắc đầu. Cảnh tượng như khiến Bách Hợp càng thêm giận dữ, cô giùng giằng dậy, nhưng Lý Duyên Tỷ ôm chặt cô, miệng khẽ ho hai tiếng, Bách Hợp đưa tay khẽ vuốt n.g.ự.c cho , nghiệt hỏa bên lúc theo đám Huyết Sát truy nã dần dần dập tắt. Tử Dương Tông tuy san bằng một mảnh, nhưng chỗ để đặt chân.
“Người Hạ Hậu gia lăn đây!”