Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 467.1
Cập nhật lúc: 2024-12-07 08:46:38
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liền giống như chặn thế công của Lưu Thuận lúc , Bách Hợp vẫn mượn linh khí thiên địa dễ dàng chặn một chiêu của đạo sĩ, càng đánh đạo sĩ càng bắt đầu giật , thực lực vốn hùng hậu trong cơ thể lão càng ngày càng tiêu hao khổng lồ, mà thở của Bách Hợp đang đối chiến với lão lúc dồn dập mặt đỏ, thậm chí giống như còn dốc hết lực , nếu cứ tiếp tục như , chẳng đến cuối cùng chân lực của sẽ tiêu hao hết, chỉ thắng Bách Hợp như nghĩ, mà ngược còn thể ăn thiệt thòi trong tay nàng ?
Đạo sĩ nghĩ như thế, trái tim liền trực tiếp chìm xuống, chưởng lực vốn hung mãnh cuối cùng cũng dần dần chậm , Bách Hợp thấy mặt lão xuất hiện nét mệ mỏi, một tay lập tức vẽ một vòng tròn mượn linh khí bảo vệ nơi yếu hại quanh , cánh tay còn thì nhanh chóng triệu tập linh khí cơ thể, liền lật tay vỗ một chưởng n.g.ự.c đạo sĩ. Từ đầu tới giờ đều là đạo sĩ chủ động chiêu mà Bách Hợp thì vây trong trạng thái phòng , lúc nàng chủ động xuất chưởng, lúc đầu đạo sĩ còn để ý, chỉ theo bản năng duỗi một tay đón lấy chưởng phong của Bách Hợp, ai ngờ một cổ thực lực mạnh mẽ từ chỗ bàn tay hai va chạm tràn trong thể đạo sĩ, linh khí thiên địa truyền đến từ lòng bàn tay Bách Hợp bắt đầu phát tán trong cơ thể đạo sĩ, nội tức khổng lồ suýt nữa phá vỡ gân mạch, cả đạo sĩ lập tức thể tự khống chế bay ngược ngoài, trong miệng phun một ngụm máu, trực tiếp bay thẳng .
“Đạo trưởng!” Mấy tiếng kinh hô đồng thời phát . Lưu Thành vốn cũng cho rằng trận chiến hôm nay tất thắng giống như đạo sĩ và ba , lúc sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, đạo sĩ đập mạnh đống ngói vỡ, mang theo một trận tro bụi, cuối cùng đập xuống đất.
Trong sắc mặt khó coi của đám Lưu Thành, đạo sĩ phun một búng m.á.u bay thẳng ngoài, lúc bộ dáng của lão vô cùng thê thảm, đầu tóc tán loạn, khóe miệng còn thấm tia máu, trong đôi mắt lộ mấy đường gân máu: “Tiểu bối mấy phần bản lĩnh.” Lão , đưa tay lưng lấy gói đồ mà đang đeo, đó là hai thứ giống như loan đao, đạo sĩ cầm trong bàn tay thưởng thức một lát, loan đao phát tiếng ‘Coong coong’, mà kết hợp thành một thanh Hồi Toàn đao: “Hai vị cần gì giấu diếm nữa, hai tiểu bối đều bản lĩnh. Không bằng giải quyết sớm, tránh để lỡ đại sự của các Vương gia!”
Mỹ phụ mặc cung trang do dự một lát, cổ tay run lên, một nhuyễn tiên màu đỏ bà rút , phát tiếng rít trung, dù Âm Tú tránh né mau hơn nữa, thì cánh tay vẫn quất trúng một roi, quần áo rách , cánh tay ứa vết máu.
“Thái thúc công, cầu xin lão nhân gia ngài hỗ trợ.” Lưu Thành vốn vẫn yên một bên, khuôn mặt vốn tự tin đột nhin đầu quỳ xuống mặt Lưu Thuận, Bách Hợp bất thình lình xưng hô như thế liền sửng sốt một chút, đạo sĩ trung niên giống như tìm cơ hội, Hồi Toàn khổng lồ trong tay mang theo kình phong liền tìm tới cổ nàng. Âm Tú vốn đang tránh né trường tiên của phụ nhân mặc cung trang, dư quang thấy tình hình bên , liền mặc kệ trường tiên đánh trúng , vươn một tay bắt lấy trường tiên. Gan bàn tay của lập tức rách , nhưng Âm Tú giống như cảm thấy đau, thuận tay kéo mạnh trường tiên một cái, mỹ phụ mặc cung trang nghĩ tới Âm Tú hung mãnh như , của , kéo , đang lúc hoa dung thất sắc thì cổ chợt Âm Tú bắt , bà chỉ kịp kinh hô một tiếng: “Thuận ca……”
Lưu Thuận canh giữ bên Hoàng đế Đại Ngụy bỗng bay tới. Lúc Âm Tú liền bất cấp triều đấu với họ, trong miệng phát tiếng hừ lạnh, tay nắm mỹ phụ mặc cung trang đập mạnh xuống đất, trực tiếp khiến phụ nhân phun máu, mới gấp rút phóng về phía Bách Hợp, thậm chí còn kịp bảo vệ quanh , chỉ kịp va chạm Bách Hợp, trong nháy mắt Hồi Toàn sắp cắt qua cổ , chân lực cắt da thịt ở cổ của , Bách Hợp va chạm vững nở nụ , mới nhắm hai mắt .
Kỳ thật ngay từ đầu Bách Hợp thầm kêu , lúc Âm Tú va chạm, cảm giác thở quen thuộc , hiện tại kịp đầu , khi vững liền lật tay đánh một chưởng Âm Tú.
Dưới sự thúc đẩy của chân lực, Hồi Toàn đao vốn mang theo thế tới hung mãnh chậm , ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, thể cao gầy của Âm Tú Bách Hợp đánh một chưởng, trong miệng phun một búng máu, thể ngã nghiêng sang bên cạnh, chỉ sai lệch một ly, ngay tại lúc Hồi Toàn bay về phía , vốn là một kích nhất định sẽ cắt đứt cổ của lập tức hiểm hiểm sượt qua cổ , tuy một chưởng khiến nội thương, nhưng tránh khỏi cách c.h.ế.t đầu hai nơi mà vốn chịu trong tình tiết câu chuyện, trong mắt Bách Hợp hiện lên sắc thái vui mừng, bước nhanh tiến lên vươn tay đón, tiếp lấy Âm Tú đánh rơi từ trung lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-467-1.html.]
Lúc sắc mặt đạo sĩ âm trầm cực kỳ, lão vốn cho rằng một kích nhất định trúng, nhưng giờ Bách Hợp nhúng tay, trở thành Âm Tú chỉ thương nhẹ, mà Hồi Toàn của lão vồ hụt. Một Đại tông sư trẻ tuổi mới tấn, hơn nữa còn là một nữ lưu, nhưng tâm chí thật kiên định bất ngờ, thời khắc như nãy dù đổi thành đám lão giang hồ như họ cũng chắc thể nghĩ cách tự thương hại để tránh thoát một kích trí mạng như , nàng dũng mưu, biện pháp linh hoạt như nàng nghĩ . Trong mắt đạo sĩ hiện lên ý kiêng kỵ, riêng gì thực lực của Bách Hợp khiến cho lão sinh sợ hãi, mà chính là kinh nghiệm chiến đấu của Bách Hợp lúc tựa như vô cùng dày dặn, thật giống như cũng dễ đối phó như trong suy nghĩ của họ, đạo sĩ nghĩ đến thực lực cổ quái thật giống như giới hạn của Bách Hợp, đầu tiên bắt đầu cảm thấy sợ Bách Hợp.
“Lưu công công, ông về phía nghịch tặc ?”
Bách Hợp ôm lấy Âm Tú nhanh chóng sang một bên, nàng mở miệng thì tráng hán vốn đang dây dưa với trung niên áo xám cũng nhanh chóng tách , hai đều là thở hổn hển, gương mặt bầm dập kinh khủng, lúc cảnh giác đối phương chằm chằm, tự điều chỉnh khí tức trong cơ thể .
“Thái thúc công, ngài cũng là của Lưu gia, ban đầu coi như là thái tổ gia gia từng với ngài, nhưng hôm nay vật đổi dời, lúc nguy nan như thế , chẳng lẽ ngài vẫn giúp vương thất Đại Ngụy ?” Lúc Lưu Thành nóng ruột đến nỗi giọng cũng mang theo tức giận, Lưu gia của mưu kế nhiều năm, cơ hội thế Đại Ngụy đang ở mắt, nhưng hết tới khác lúc mắt thấy chuyện sắp thành công, g.i.ế.c hai con hổ cản đường là Âm Tú và Bách Hợp , trong mắt Lưu Thành hiện lên ý hối hận, giờ phút đánh mất bộ dáng một lòng si tình Bách Hợp lúc nãy, ngược lộ bản tính âm độc trong tính cách của : “Hôm nay thái thúc công giúp cháu giúp một tay? Ngày ngài vẫn là một trong những Lưu gia cung phụng, cớ ?” Giờ phút Lưu Thành hối hận đến ruột đều xanh , nếu Âm Tú và Bách Hợp sẽ đến tình trạng như hôm nay, cũng cản đường của , thì ngay từ đầu lúc cưới Mạnh Thúy Thúy khỏi nên g.i.ế.c hai tên ngay tại chỗ, nếu ban đầu nhẫn tâm một chút, lúc rời khỏi Ly gia liền tru diệt Ly gia còn một ai, thì hôm nay sẽ để hai kẻ hậu hoạn cho ?
Chẳng qua lúc đổi ý cũng vô dụng, sai lầm lớn thành, ban đầu thật sự nên nhi nữ tình trường, bởi vì một Mạnh Thúy Thúy, thế cho nên chôn xuống cho một mầm tai hoạ như , Lưu Thành nghĩ đến đây, mặc dù chuyện qua ảo não thì cũng đổi gì, nhưng vẫn nhịn oán hận trừng Mạnh Thúy Thúy bên cạnh một cái, lúc cố nén xúc động cầm đao đ.â.m nữ nhân hai đao trong lòng, Lưu Thuận lo lắng hô: “Thái thúc công!”
Vừa nãy Lưu Thành ở mặt còn bộ ôn nhu tình trường, lúc thấy chịu quy thuận , liền lập tức lộ bộ mặt thật, Bách Hợp lạnh hai tiếng, nàng thật sự ngờ Đại tông sư thủ hộ trong cung mấy trăm năm là tộc của Lưu Thành, Giờ Đại tông sư ba đối ba, đánh ngang tay, mặc dù thành thạo, nhưng nếu thêm Lưu Thuận , nhất định sẽ mang đến biến hóa cho thế cục vốn đang vững vàng, hơn nữa lúc trong mắt tráng hán từ xuất hiện hiện lên ý do dự, nếu một khi sợ hãi rút lui, đến lúc đó và Âm Tú chống bốn , thắng, liền dễ dàng.
Trong lòng Bách Hợp thầm mắng Lưu Thành vô sỉ. Lúc nàng cũng sinh ý lui, nãy tuy là vì cứu mạng Âm Tú, nhưng nàng đánh Âm Tú một chưởng cho thương, hôm nay báo thù khẳng định là vô vọng, chẳng bằng mang theo Âm Tú rời , nghĩ biện pháp giải mối hận ngày hôm nay, nàng cũng tin bốn Đại tông sư còn thể thời thời khắc khắc tập trung một chỗ!
“Ai, già, ngày quên, lúc đều nhớ tới.” Ngay thời khắc mấu chốt của cuộc chiến, Lưu Thuận thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên thần sắc đau khổ, ánh mắt của ông rơi Âm Tú lúc sắc mặt tái nhợt, nhưng thần sắc âm u, vẻ mặt phức tạp: “Không nghĩ tới với ngươi chỉ là thầy trò danh nghĩa, mà cảnh ngộ còn giống như thế, thật sự duyên!”
Lúc Âm Tú đang giãy giụa lên rời khỏi lòng Bách Hợp, khi cánh tay đụng thể mềm mại của Bách Hợp, gương mặt vốn trắng bệch của nhanh chóng hiện lên vài vệt đỏ ửng, bên tai cũng nóng lên theo, đôi mắt lung tung một trận, ngay cả dư quang cũng dám Bách Hợp lấy một cái, lời của Lưu Thuận, ngẩn ngơ, ho hai tiếng phun một búng máu, đó cau mày, ánh mắt liền rơi Lưu Thuận.
“Ba trăm năm cũng từng thề non hẹn biển với yêu mến, chỉ là lúc đó gia tộc bức ép đám hỏi với Lục cô nương, để bảo đảm Lưu thị vững chắc, với yêu buộc chia lìa, nàng cha đưa hoàng cung Đại Ngụy, trở thành một trong các phi tần bên cạnh Hoàng đế khai quốc của Đại Ngụy.” Ánh mắt Lưu Thuận đầu tiên là lướt qua mỹ phụ mặc cung trang vẫn đang đất thể dậy, tiếp theo liền nhanh lâm trầm lặng, lúc mấy Đại tông sư đều im lặng điều chỉnh nội tức của , nơi vốn là Bảo Hòa điện lúc chỉ tiếng của một Lưu Thuận: “Dưới cơn phẫn nộ, bỏ vinh nhục, địa vị, lấy phận nô tài thấp hèn cung, canh giữ bên cạnh nàng , nàng sinh con dưỡng cái cho quốc quân Đại Ngụy, nàng lâm chung kéo tay của , cầu nàng bảo vệ con cháu, một khắc đó liền hứa với nàng , bảo huyết mạch của hoàng thất Đại Ngụy, tính đến hôm nay nghĩ tới trải qua ba trăm năm!”