Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 467.2

Cập nhật lúc: 2024-12-07 08:46:52
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sống lưng Lưu Thuận càng ngày càng thẳng tắp, ánh mắt ông càng ngày càng sáng ngời: “Ta mặc kệ các ngươi tranh giành thế nào, nhưng Đại Ngụy thủy chung là của hoàng thất Đại Ngụy, mặc kệ Lưu gia dã tâm gì, chỉ từng hứa với nàng , giang sơn Đại Ngụy , thủy chung chỉ thể thuộc về đời của nàng , ai cũng thể xúc phạm!”

Phụ nhân mặc cung trang thấy thế, ho khan: “Đã ba trăm năm, Thuận ca, vẫn thể quên ?”

“Ngày đó thái tổ gia gia cũng cố ý bức ép ngài, thái tổ gia gia cũng là vì cho ngài thôi, hai vị Đại tông sư đám hỏi, luôn lợi cho ngài……” Lưu Thành thế, một cổ dự cảm xông lên trong lòng, cuống quít mở miệng cắt đứt lời của Lưu Thuận. Lưu Thuận lạnh một tiếng: “Ngươi thật giống thái tổ gia gia của ngươi, đến tột cùng chia rẽ yêu là vì cho , là vì dã tâm để Lưu gia phồn vinh đời đời kiếp kiếp, trong lòng ngươi vô cùng rõ ràng, hôm nay ngươi tranh đấu như thế nào bất kể, nhưng giang sơn Đại Ngụy , nhất định do con cháu đời của nàng thừa kế, cho dù hôm nay tan xương nát thịt, cũng sẽ nuối tiếc!”

Lưu Thuận , ánh mắt dừng Âm Tú: “A Tú, thật sự vô cùng vui mừng, đáng tiếc sớm nguyên nhân ngươi cung, nếu chừng lúc và ngươi cũng cần đao thương đối mặt, nhưng lúc vì Đại Ngụy, nửa bước cũng sẽ nhường!”

Đang lúc trầm mặc, thì Âm Tú đột nhiên bật : “Nếu là như , thế thì sư phụ nhất định sẽ liên hợp với , và Tiểu Hợp giang sơn Đại Ngụy, mục tiêu của chúng chỉ ở Lưu Thành và Lưu gia, giang sơn Đại Ngụy tự Cửu hoàng tử thừa kế, liên quan gì đến chúng ?”

Hắn lời như , hiển nhiên ngoài dự đoán của . Ngay cả Lưu Thuận cũng ngẩn ngơ, Lưu Thành theo bản năng kinh hô: “Nói láo! Nếu là như , vì ngươi dẫn hổ khu sói? Dẫn binh lực Đại Tề và Đại tông sư hộ quốc của Đại Tề tới hoàng cung Đại Ngụy chứ?”

Đại Tề Đại Ngụy chằm chằm từ lâu, nếu hôm nay Âm Tú lấy Đại Ngụy mồi nhử, thì thể dẫn Đại tông sư mặt?

Tráng hán đang nhắm mắt khoanh chân điều tức như thế, nhếch miệng một tiếng: “Ai Đại Tề đến vì Đại Ngụy? Thiên Tuế chỉ là thương lượng với Hoàng đế của bỉ quốc, lấy đất phong của Lưu gia điều kiện trao đổi, để liên thủ với mà thôi.”

Âm Tú chuẩn . Hắn lấy giang sơn quân cờ, ép ba Vương khác họ phản, điều động đại quân biên phòng vây công ba đại Vương khác họ, hơn nữa còn kết đồng minh với kẻ địch nhiều đời của Đại Ngụy là Đại Tề, song phương thống nhất tiêu diệt ba Vương, lấy nơi vốn là đất phong của Lưu Thành giá cả mời Tề binh, như thế uổng nào, uổng một hạt gạo của Đại Ngụy, mà thể mượn tay Đại Tề bình định Đại Ngụy chi loạn một cách dễ dàng. Lưu Thành dẫn hổ khu sói là chính xác, Âm Tú là lấy Đại Tề tiêu diệt khối u ác tính ba đại Vương khác họ tồn tại ở Đại Ngụy ba trăm năm , cuối cùng lấy khối u ác tính đút cho sói.

Mọi đến đây, đều nhịn cảm thấy lưng phát rét. Một chiêu thật sự vô cùng âm độc, đám đạo sĩ lúc vốn xem thường tên thái giám Âm Tú , giờ đều đổ mồ hôi lạnh, trong ánh mắt Âm Tú cũng mang theo mấy phần cảnh giác và sợ hãi.

Người giang hồ chỉ đánh đánh g.i.ế.c giết, lúc mới tâm kế càng quan trọng hơn thực lực cá nhân nhiều. Tâm cơ của Âm Tú thua kém gì tâm thuật đế vương, mấy Đại tông sư dù sống nhiều năm, hơn nữa đều tự nhận là đầu óc khôn khéo , thì thể đánh đồng với Âm Tú sống trong cung chứ?

Lưu Thành cũng ngờ nhận một đáp án như , tức vội, n.g.ự.c như đánh một đòn thật mạnh , suýt phun máu, oán hận Âm Tú chằm chằm, lúc buồn bực ngay cả cũng nên lời.

“Sư phụ thấy kết quả như thế hài lòng ?” Âm Tú ho nhẹ hai tiếng. Người thanh niên bề ngoài tuấn tú yếu ớt , giờ hai mắt ngậm ý , nhưng thủ đoạn của khiến cho tất cả ở đây dám khinh thường. Bỗng nhiên, Lưu Thuận phát một tràng , trong tiếng mang theo vài phần thê lương và khoan khoái: “Ba trăm năm rồi, nếu ban đầu cha kết quả là tính toán cuối cùng vẫn là tiểu đồ chắp tay dâng hết tâm huyết từ lúc sinh của ông cho khác, thì sẽ bộ dáng thế nào đây? Báo ứng, báo ứng ah!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-467-2.html.]

Ban đầu cha của ông chia rẽ ông và yêu, chính là vì để Lưu gia thịnh vượng ngàn năm, nghĩ tới mấy trăm năm thần xui quỷ khiến đồ của tính kế, tính toán ban đầu của cha , giờ đây xem chỉ là vì đồ cưới cho khác mà thôi.

“Lúc hẳn là Lưu gia rơi tay Đại Tề ?” Lưu Thuận xong, ngậm hỏi một câu, Âm Tú mỉm gật đầu: “Đó là tất nhiên.”

Ba đại Vương khác họ tự cho rằng nắm chắc phần thắng xua quân Bắc thượng chiếm lĩnh Đại Ngụy, hôm nay hang ổ của Lưu gia Đại Tề nhổ mà cần tốn nhiều sức, ngay từ ban đầu khi Bách Hợp trả thù Lưu Thành, Âm Tú liền nghĩ phương pháp , giống như treo một cái bánh bao thịt ở phía dụ dỗ Lưu Thành, dẫn tới Lưu Thành tự giác tự nguyện cắn câu, phát hiện, giờ đây phục hồi tinh thần , thì đại thế mất.

Lưu gia ở đấy kinh doanh nhiều năm, ngày hôm nay đại bản doanh liền phá hủy trong chốc lát, trong thời gian ngắn Lưu Thành vẫn còn thể tin sự thật : “Ngươi gạt , Đại Ngụy và Đại Tề là địch nhiều năm……”

Cũng là bởi vì Đại Ngụy và Đại Tề là địch của nhiều năm, cho nên Lưu Thành mới nghĩ đến giữa hai nước sẽ khả năng hợp tác, một cách đương nhiên giống như nam nữ thế gian giao hợp sinh con , cũng giống như Lưu Thành chẳng bao giờ nghĩ tới giữa nữ nhân với nữ nhân cũng thể giao hợp sinh con, lúc chuyện như liền theo bản năng nguyện ý tin tưởng.

“Trên đời bằng hữu vĩnh viễn, tất nhiên cũng địch nhân vĩnh viễn.” Tráng hán lạnh một tiếng, ở bên cạnh Âm Tú, tâm kế mưu lược của trẻ tuổi cực kỳ đáng sợ, hơn nữa bản thực lực hơn , mà bên cạnh còn một Bách Hợp cũng là cảnh giới Đại tông sư, nên tất nhiên càng cho tráng hán vững tâm bên phía Âm Tú. Lúc Lưu Thành lời của tráng hán liền đả kích lớn, nhịn , ‘phốc’, phun máu.

“Tốt, ! Đã , lão phu tất nhiên cũng về phía các ngươi.” Lưu Thuận tâm tình thống khoái cạnh Âm Tú, quyết định ngay lúc lâm trận của ông cho lượng Đại tông sư bên phía Âm Tú lập tức từ ba biến thành bốn , vốn là thế ngang , lúc thắng lợi lập tức nghiêng về phía Bách Hợp, bên , đạo sĩ và áo xám , sắc mặt đều cực kỳ khó coi.

Lúc mỹ phụ mặc cung trang thương nặng, đất mặc dù đang cố gắng điều tức, nhưng trong thời gian ngắn căn bản cách nào gia nhập chiến đấu nữa, hơn nữa đối phương thêm một vị cao thủ Đại tông sư, nên tất nhiên lúc đạo sĩ cũng dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

“Vương gia……” Người trung niên áo xám do dự một chút, về một hướng, một nam nhân trung niên vốn đó lên tiếng, lúc mới bước khỏi đường hầm, tiếng hô của áo xám liền khỏi khổ: “Thôi thôi thôi, giang sơn đổi nhân tài xuất hiện, sợ rằng khí Đại Ngụy còn tận, ……” Ánh mắt trung niên Âm Tú đầy kích động. Âm Tú cho ông một khóe mắt, mà ngược trong mắt chỉ chiếu hình bóng Bách Hợp, khóe miệng mang theo nụ ôn nhu nàng chăm chú: “Hôm nay chỉ lấy tính mạng của Lưu Thành, các ngươi còn chịu cút?”

Nghe thế, ánh sáng trong mắt trung niên tắt lịm, áo xám và đạo sĩ khổ một tiếng, do dự một lúc cùng dậm chân, lao đến bắt lấy chủ tử : “Vương gia, đắc tội……”

Người trung niên áo xám xưng là Vương gia khi áo xám mang chỉ kịp Âm Tú la lớn: “Ban đầu ném ngươi khỏi Âm gia đúng là vạn bất đắc dĩ. Nếu rảnh thì về thăm. Âm gia Nam Quận nhất định vĩnh viễn mở rộng cửa lớn cho ngươi……”

“Nơi nào Tiểu Hợp, nơi đó mới là nhà của .” Âm Tú vươn tay sờ sờ đầu Bách Hợp, mở miệng nhẹ giọng một câu.

Quảng trường bởi vì hai Đại tông sư mang theo gia chủ của riêng rời mà trở nên trống vắng, mỹ phụ mặc cung trang đất dậy, nhưng lực bất tòng tâm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt: “Thuận ca, cũng là của Lưu gia. Chẳng lẽ thật sự để họ tùy ý g.i.ế.c hại cốt nhục Lưu gia ?”

 

Loading...