Hiện tại Bách Hợp mới sinh nhi tử, bà thuận tiện mượn chuyện đến nhà ấm xiêm y, liền dễ dàng Võ Đại Lang mời trong phòng.
Trong nội dung vở kịch Bách Hợp thấy Vương bà vô , nhưng thật sự chân chính thấy thật bình sinh vẫn là đầu tiên, nàng ngờ Võ Đại Lang chỉ ngoài một chuyến nhưng mời về một nhân vật như thế, khỏi nở nụ . Đây thật đúng là Thiên Đường lối ngươi , Địa Ngục cửa ngươi xông , vốn nàng còn nghĩ đến trừng trị Vương bà, ngờ rằng chính bà ngược sáp đến.
Võ Đại Lang dẫn Vương bà lòng mang mưu mô tiến , vẻ mặt đầy ý :
“Nương tử , đây là Vương bà ở đường bên cạnh, nương tử sinh nhi tử, đặc biệt mấy đôi hài nhỏ đầu hổ, để đến đây nhi tử của chúng .” Võ Đại Lang ngây ngô , vẫn chú ý tới Vương bà cửa lấm la lấm lét xung quanh, ngừng đến mức trong lòng Bách Hợp một trận buồn nôn. Vốn nhiệm vụ tính tình nàng cực kỳ hung bạo, lúc trưng bộ mặt lạnh nhạt. Nhìn nhi tử đang ngủ say, mí mắt cũng nâng:
“Đến gì?” Giọng của nàng lạnh lùng thản nhiên. Không do sinh đứa nhỏ , tự nhiên một cỗ khí chất của , khi ở cữ nàng cũng buông lỏng võ công, cho nên dáng ngược vẫn biến dạng, hơn nữa khi sinh đứa nhỏ nuôi dưỡng đến mức đẫy đà, lúc giơ tay nhấc chân ngược càng hấp dẫn hơn .
Vương bà thoáng qua, chỉ cảm thấy mắt sáng lên, thấy Bách Hợp bộ dạng mắt hạnh má đào, đôi mắt to sáng mang theo vài phần cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng. Môi tô mà đỏ, khí chất tuy lãnh đạm chút, nhưng ai Tây Môn đại quan nhân là vị gì cũng nuốt? Nếu thật sự thuộc loại xinh tầm thường, ngược bằng bộ dáng rét lạnh như băng hấp dẫn như lúc .
Vương bà xem chừng, một giai nhân như gả cho phu quân như Võ Đại Lang , chắc chắn trong lòng cam lòng, bộ dạng Tây Môn đại quan nhân là một phong lưu phóng khoáng, hơn nữa gia tài bạc vạn, đảm bảo thể lừa đến mức Bách Hợp nở gan nở ruột.
Nghĩ đến đây. Vương bà cúi đầu liếc mắt Võ Đại Lang một cái: “Đại lang, với vợ ngươi chút chuyện tâm lý, ngươi cũng cần trông chừng ở chỗ , ôm con của ngươi ngoài là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-80-1.html.]
Ở trong nhà một bên ngoài sai sử đến xoay vòng vòng. Võ Đại Lang cũng chút ý nghĩ bất mãn nào, chỉ thật thà hai tiếng, quả nhiên ôm nhi tử của đang ở ngủ say ngoài. Bách Hợp ngăn cản, ngoài cũng . Miễn cho chính lúc khống chế tức giận mà hành hung Vương bà đánh thức nhi tử.
“Võ nương tử bộ dạng phúc khí .” Vương bà xuống phía đối diện, mới thật cẩn thận liếc mắt Bách Hợp một cái. Thử : “Ta nương tử vốn là huyện Thanh Hà, quê hương. . . . . .”
“Có lời gì thì thẳng , đừng quanh co lòng vòng.” Bách Hợp lạnh lùng ngắt lời Vương bà, chút khách khí thẳng: “Ta còn việc, nếu chỉ lời vô nghĩa, thứ cho tiện tiếp khách.”
Vương bà thấy Bách Hợp trực tiếp như , trong lòng chút khó chịu, cho rằng Phan Kim Liên tính tình lớn quá , trong đầu bà chỉ một lúc sinh vài phần oán độc, nhưng ngẫm nếu như giới thiệu nàng cho Tây Môn đại quan nhân, tự chút bạc cũng , quản nàng cái thái độ gì.
“Đừng tức giận, nương tử bình tĩnh một chút.” Vương bà lộ khuôn mặt tươi , miễn cưỡng trấn an Bách Hợp: “Sẽ dạy cho nương tử , dung mạo của ngươi như hoa như ngọc , cho dù thấy cũng cảm thấy phần chịu nổi, đáng tiếc nương tử phúc mỏng, thế nhưng gả cho cái nhân vật như .” Vương bà một bên , một bên ánh mắt chăm chú ở mặt Bách Hợp, ánh mắt lấp láy, giống như là từ Bách Hợp cho một đáp án như mong .
Bách Hợp nở nụ , nguyên chủ đúng là cam lòng gả cho Võ Đại Lang, bởi dễ dàng cắn lên bánh ngọt của Vương bà , cuối cùng rơi một cái kết cục c.h.ế.t tử tế như .
Bách Hợp của hôm nay giống với nguyên chủ, nàng đúng là thích Võ Đại Lang, nhưng cũng giống thế, nàng cũng càng thích Tây Môn Khánh, cho dù là nội dung vở kịch ban đầu, nếu Võ Đại Lang thật sự thể cho nàng một cuộc sống an , trong lòng Bách Hợp cũng hiểu rõ, là vì nhiệm vụ chứ vì ham hưởng lạc, Vương bà thể lừa nguyên chủ, nhưng tuyệt đối lừa nàng.
“Ngươi đúng.” Vương bà thấy Bách Hợp như , tinh thần khỏi rung lên: “Trong huyện Dương Cốc vị đại nhân vật, tên gọi Tây Môn Khánh, văn võ, phụ tử Thái Tương vô cùng coi trọng , gia tài bạc vạn , vả bộ dạng cũng phong lưu tiêu sái, quả thực là một nhân tài, lão nhân vật như nương tử , cũng chỉ Tây Môn đại quan nhân là thể xứng đôi với nàng thôi.” Vương bà xong, liền Bách Hợp nở nụ hiền lành, ngừng đến trong lòng Bách Hợp nổi lên cơn buồn nôn, bà mới dào dạt đắc ý tiếp: