Nghe Diêu Dao hồi phục, các thầy cô, bạn học và bà nội trong cùng phòng bệnh đều quan tâm đến cô, thím hai Chu mới tạm yên tâm, sang gia đình họ Uông phun một câu, “Biết rõ cô , ngờ tồi tệ đến thế, mà các còn dám đến đây đòi lý do, khó trách cô lạnh lùng đến mức quan tâm đến cả con gái ruột, hóa giống tính cách của các , phỉ nhổ!”
Mẹ Uông tức đến mức ngã ngửa, run rẩy chỉ thím hai Chu nửa ngày lời nào, ba Uông mặt mày đen đẩy Uông , tức giận Diêu Dao, “Mặc kệ thế nào, nó cũng là của mày! Minh Vũ cũng là em trai mày! Sao mày thể bọn họ tù!” Ý Diêu Dao chút tình cảm m.á.u mủ nào.
Thím hai Chu ông thúi lắm, nhưng Diêu Dao ngăn , “Vậy ý cụ là, đánh thì chịu đựng, hại thì nhẫn nhịn?”
Nhìn thẳng gia đình vẫn còn lý lẽ, Diêu Dao nhịn nhẹ, “ cũng thấy lạ, các nhận lợi ích từ gia đình họ Tưởng mà giả vờ mặt bọn họ, thì nhận lợi ích gì từ bọn họ, tại cũng giống mấy chạy theo đầy tớ? Tưởng Minh Vũ đánh gãy xương, còn liều mạng chứng để cứu nó, các thật sự nghĩ là thánh mẫu chuyển thế hả?”
Ba Uông ngờ Diêu Dao mồm mép lợi hại như , càng ngờ cô dám như thế với bọn họ, lập tức tức giận chửi thề, “Cái đứa c.h.ế.t tiệt cha sinh mà cha dạy, cha ruột chết, ruột thì mày hại tù, ai dính mày thì đó chính là xui xẻo!”
Cậu Uông cũng tức giận, “Đừng nghĩ rằng mày thi đậu Kinh Đại thì mày là vĩ đại, câu đó là gì nhỉ, đức đôi với vị trí, mày quan tâm đến tình thì học giỏi cũng ích gì, đến lúc đó Kinh Đại nhận mày còn bàn!”
Trưởng thôn sắp tức chết, ban đầu ông nghĩ đây là nhà của Diêu Dao, nên mới chuyện nhẹ nhàng, ngờ gia đình tồi tệ đến thế, đây là đứa trẻ thành công nhất trong thôn, thật nghĩ rằng trong thôn họ Chu của bọn họ mà!
Trưởng thôn cầm cuốc bắt đầu đuổi bọn họ , dân thôn họ Chu cũng vung nắm đ.ấ.m phản bác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-107-chi-gai-khong-de-choc-40.html.]
“Mười mấy năm xuất hiện, xuất hiện là kiểu , nếu xui xẻo thì cũng là xui xẻo cho bọn trẻ chúng !”
“Người kế thì ba dượng, thấy ai ba dượng mà ruột thành kế, Uông Thư Lan tù thật oan!”
“Thế là con của nhà họ Tưởng thì là bảo bối, còn con của nhà chúng thì đầy tớ , phi!”
Mỗi bước mỗi xa
“Đều là thứ gì, còn mau biến !”
Ba Uông nhờ đứa con gái lấy chồng ở Thượng Hải, bình thường ít ghen tị và nịnh bợ, bao giờ như thế , Uông thấy bọn họ đông nên nhượng bộ, kéo ba Uông đang tức đến mức chịu nổi chuẩn rời , chỉ là khi vẫn quên để lời đe dọa cho Diêu Dao.
Diêu Dao quan tâm mà chỉ nhún vai, “Được, đợi.”
Cậu Uông nóng lòng cứu Uông Thư Lan vì tình cảm chị em gì cả, mà vì ông quen sống sung sướng, dựa Uông Thư Lan lấy chồng ở Thượng Hải, đến việc kiếm tiền bên ngoài, ở nhà ngay cả bình dầu ngã cũng lười đỡ lên, vợ của ông sống nổi nữa dẫn theo con cái bỏ , ông coi đó là chuyện gì, tìm một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, nhưng nhà cô gái đòi mười vạn tiền cưới, khó khăn lắm mới với Uông Thư Lan, Uông Thư Lan lôi kéo Tưởng Kiến nhượng bộ, thì xảy chuyện , hàng ngày cô gái hỏi khi nào mới đưa tiền cưới, Uông đương nhiên thể yên.
Ông còn nghĩ khá , Tưởng Kiến lạnh nhạt với bọn họ, lúc còn thèm bắt máy, trắng cũng vì Uông Thư Lan và Tưởng Minh Vũ kết án , nếu ông thể nghĩ cách cứu chắc chắn sẽ là một công lớn, đừng mười vạn, thể còn nhiều hơn, Tưởng Kiến chắc chắn sẽ sẵn lòng cho, sự thúc giục của tiền bạc, Uông nhanh chóng cùng đám bạn bè tìm đến tờ báo ở thị trấn vạch trần Diêu Dao, để ép Diêu Dao đổi lời khai.
Diêu Dao thờ ơ quan sát, suýt nữa thì tiếng.