Những ngày tiếp theo, Diêu Dao vẫn bận rộn nhiều việc, mỗi ngày chỉ thể dành một giờ để gặp bọn họ, nhưng hôm nay thì đến một hiệu sách khác, ngày mai tìm hiểu về các khóa học mới. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tiền trong túi Uông Thư Lan tiêu tốn một nửa, đến nỗi cuối cùng hai con gần như trốn về thành phố Thượng Hải.
Vừa về đến nhà, Uông thể kiềm chế nữa, “Con thấy con nhỏ , tiêu tiền mà chớp mắt, thật sự đau lòng vì tiền của . Với cách tiêu xài như , kịp nghiệp đại học chúng bán nhà .”
Mỗi bước mỗi xa
Uông Thư Lan cũng chút lo lắng trong lòng, tiền bà cũng nhiều, vẫn là từ tiền Tưởng Kiến đưa trong nhiều năm qua. Giờ Tưởng Kiến còn ở trong nước, chi tiêu hàng ngày bà vẫn thể dùng thẻ phụ mà Tưởng Kiến cho, nhưng thể cứ dùng thẻ của Tưởng Kiến để thanh toán cho Diêu Dao . Nếu , đến lúc kiểm tra hóa đơn thì chuyện sẽ lộ , hiện tại bà cũng tình hình , bà ý định cắt đứt với nhà họ Tưởng.
Vì , lời của Uông thực sự lòng bà , thậm chí còn cảm thấy hiện tại đầu tư là quá sớm , còn bốn năm nữa mới nghiệp đại học mà.
Cậu Uông cảm thấy phụ nữ thật sự chỉ tóc dài mà kiến thức ngắn.
Mua sách tốn tiền thể đem sách cơm ăn ? Ngày nào cũng giống ? Các khóa học dù đắt đến cũng thể học liên tục cả ngày? Đã tiêu bao nhiêu tiền thì hãy xa hơn, càng tiêu nhiều hiện tại thì càng trả nhiều hơn, hơn là từ chối thứ, Uông tiếp tục đề nghị Uông Thư Lan thỉnh thoảng gọi điện cho Diêu Dao để duy trì tình cảm, gửi một ít đồ nhỏ hoặc tiền sinh hoạt, tiêu cũng tốn bao nhiêu, nhưng cũng là bà quan tâm.
Uông Thư Lan nghĩ cũng đúng như , mà Diêu Dao đối với tiền bạc và đồ đạc đều chấp nhận hết, còn phối hợp những điều bà rằng nhất định sẽ báo đáp bà , "đảm bảo" như , Uông Thư Lan càng Diêu Dao càng thấy thuận mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-126-chi-gai-khong-de-choc-59.html.]
Với tình cảm con như Uông Thư Lan tưởng tượng là “tiến triển cực nhanh”, thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt Tưởng Kiến đưa Tưởng Điềm Điềm về nước, đó hai nhanh chóng nhận sự đổi của bà .
Về sự bất mãn với Tưởng Kiến, Uông Thư Lan nghĩ sẵn cách trả lời, “Cái cái mà ông vẫn ? Con bé đó lợi hại, cũng oán hận trong lòng với , nên mới nương tay với Điềm Điềm và Minh Vũ như . Giờ chiều chuộng nó cũng để tránh cho nó bất mãn trong lòng mà gây chuyện, dù Điềm Điềm và Minh Vũ hiện giờ thể chịu đựng thêm sức ép của nó thêm nữa.”
Câu lý, Tưởng Kiến chấp nhận quan điểm , nhưng Tưởng Điềm Điềm thì thể chấp nhận.
Trong mắt cô , việc đưa nước ngoài, bao gồm việc hại tù, đều là của Diêu Dao. Tại cô mang tiếng trục xuất về nước, trong khi Diêu Dao vinh quang thi đỗ lớp thiếu niên của Kinh Đại như chuyện gì? Thậm chí cô cũng đổi thái độ với cô , tại , rốt cuộc là tại !
Tưởng Điềm Điềm quen với việc xả giận mà cần kiêng nể gì với Uông Thư Lan, lập tức nổi giận, “Bà trong một năm qua sống thế nào ? Ai cũng dám bắt nạt , đồ ăn thì cướp, còn đánh đập, tất cả đều là do con hèn hạ Chu Dao đó gây . Bà giúp trút giận mà còn đối xử với nó như !”
Mười ba tháng sống trong tù để dấu ấn thể xóa nhòa Tưởng Điềm Điềm.
Đôi mắt vốn sáng ngời giờ trở nên mờ đục, làn da trắng mịn giờ trở nên xỉn màu, vẻ đáng yêu như công chúa biến thành sự u ám và oán hận, rõ ràng khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng con còn là con đó nữa.