"Minh Châu,  đây." Lâm Cẩm Hi  thèm để ý tới nàng , chỉ vẫy tay gọi Minh Châu. Thi Minh Nguyệt  thủ  , mặc dù  tự tin  thể bảo vệ Minh Châu nhưng đề phòng chuyện ngoài ý ,  hơn hết là để Minh Châu và tiểu Tiễn Chi trốn  lưng  .
Đương nhiên, lúc  Minh Châu cũng  đối nghịch với Lâm Cẩm Hi. Nói thật, lúc    Thi Minh Nguyệt tỏa  khí thế  g.i.ế.c , Minh Châu vẫn  chút sợ nàng .
Nhìn động tác của Lâm Cẩm Hi, Thi Minh Nguyệt kéo khóe miệng,  mỉa mai: "Các ngươi cho rằng  giống như đôi cẩu nam nữ các ngươi ? Không  tay với phụ nữ và trẻ em là điểm mấu chốt của Thi Minh Nguyệt . Cho dù  phụ nữ và đứa bé đó  từng nghĩ đến việc  hại con .”
Câu mắng chửi thật khó , Minh Châu thò cái đầu nhỏ từ phía  Lâm Cẩm Hi , trừng mắt  Thi Minh Nguyệt.
"Đừng nhúc nhích." Lâm Cẩm Hi đẩy Minh Châu .
Hắn  Thi Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, ngươi nên    hạ thủ lưu tình với ngươi. Nể tình trong 3 năm qua ngươi    nên  mới chỉ thu về hiệu buôn Thịnh Thế. Nếu , bằng  ân oán giữa ngươi với Minh Châu, ngươi  c.h.ế.t vô   trong tay  .”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Thi Minh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn : "Lấy  hiệu buôn Thịnh Thế ư, ngươi xứng ? Ta thừa nhận hiệu buôn Thịnh Thế   ngươi giúp đỡ khi mới thành lập nhưng  khi    vững,    còn dựa  ngươi nữa. Thậm chí sợ ngươi nghĩ ngươi chịu thiệt, hàng năm  còn đưa ngươi một phần lợi tức lớn.  ngươi  trả   như thế nào? Từ đầu đến cuối ngươi lợi dụng ,    nhưng bây giờ ngươi   ngần ngại mà đ.â.m  lưng , cướp  sản nghiệp mà   gây dựng lên bằng tất cả của .”
Càng  vẻ mặt của Thi Minh Nguyệt càng thêm oán hận: "Ngươi  hiểu, các ngươi đều  hiểu, hiệu buôn Thịnh Thế  ý nghĩa gì với ." Đó là một Vương Quốc mà nàng   gây dựng với kiến thức hiện đại, nó đại diện cho quá khứ của nàng . Đại diện cho dấu vết  từng tồn tại của Thi Minh Nguyệt  c.h.ế.t trong tay vị hôn phu của nàng .
Khi Minh Châu  tay với Thi Tinh Thần, Thi Minh Nguyệt vô cùng tức giận, thậm chí còn nghĩ đến việc  tay với Minh Châu.  khi Thi Tinh Thần  Tấn Vương cứu, thù hận đang dâng lên từ từ tiêu tan. Bởi vì đối với nàng  mà , đó chỉ là sự ghen tuông của một nữ nhân cổ đại ngu dốt,  đáng để nàng  phá vỡ điểm mấu chốt vì Minh Châu.
 khi nàng nghĩ rằng hiệu buôn Thịnh Thế   cướp , khi    nực  như thế nào trong bốn năm qua, nàng    còn kìm nén cảm xúc của một  ngoài cuộc như  nữa. Đó là quá khứ và tương lai của nàng , đó là sự trả giá cho tất cả để tồn tại, tiếp tục phấn đấu cả đời cho tương lai.  nó  dễ dàng  tiểu nhân cướp đoạt , thật nực   bao.
Tình tri kỷ từng   đây hóa  chỉ là nàng  một bên tình nguyện, điểm xuất phát tình bạn của Lâm Cẩm Hi với nàng  chỉ là để tính toán nàng . Hắn  tất cả những điều    vì  phụ nữ ngu ngốc và độc ác  lưng   ?
Oán hận của Thi Minh Nguyệt, Minh Châu  thể đồng cảm, nàng buồn chán dùng chân khẽ đá  m.ô.n.g tiểu Tiễn Chi.
Tiểu Tiễn Chi ngơ ngác  mẫu phi.
Lâm Cẩm Hi bất lực nhéo bàn tay nhỏ bé của Minh Châu: "Đừng bắt nạt con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/chuong-93.html.]
Thi Minh Nguyệt: "..."
Nàng  đang vô cùng phẫn hận ở đây, bọn họ   thể như   việc gì ở  mặt nàng  vẫn tiếp tục tán tỉnh  ? Giờ phút , Thi Minh Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng bi ai. Nàng  thà rằng Lâm Cẩm Hi lạnh lùng chế giễu nàng , điều  còn  hơn bây giờ, coi nàng  như   ở đây mà tán tỉnh .
Điều đó khiến nàng  càng phẫn nộ hơn với sự tự cho  là đúng  đây, bản  giống như chú hề nhảy nhót.
Thi Minh Nguyệt mất hết hứng thú: "Lâm Cẩm Hi,  hỏi ngươi  cuối, ngươi thật sự   như thế với   ?"
Lâm Cẩm Hi  Thi Minh Nguyệt chăm chú: "Minh Nguyệt, ngươi nên  tính của . Nếu   vì tài năng của ngươi, thấy ngươi chăm chỉ vất vả, liệu ngươi  thể  đây và  chuyện với  ?”
"Được,  ,  hiểu ." Thi Minh Nguyệt xoay   như  rời .
Lâm Cẩm Hi thở phào nhẹ nhõm, đừng   thoải mái như , thật  tinh thần  vẫn luôn căng thẳng. Kể từ khi  tài năng của Thi Minh Nguyệt,    một sự kiêng dè đối với Thi Minh Nguyệt.
Tất nhiên cũng như  ,  thật sự suy nghĩ đến công lao của Thi Minh Nguyệt. Dù     hứng thú với những ý tưởng kỳ quái khác với  thường của Thi Minh Nguyệt.
Có lẽ  khi cơn giận của Thi Minh Nguyệt lắng xuống,    vẫn  thể mời Thi Minh Nguyệt trở về tiếp tục giúp  mở rộng hiệu buôn Thịnh Thế.
Thi Minh Nguyệt tiến lên vài bước,  lúc chuẩn  rời , nàng  đột nhiên dừng ,  đầu : "Lâm đại ca." Nàng  gọi Lâm Cẩm Hi  cuối cùng.
Sau đó, khi Lâm Cẩm Hi vô thức thả lỏng cảnh giác vì tiếng gọi Lâm đại ca, nàng  đột nhiên  tay.
Ba cây kim màu bạc mỏng như sợi tóc b.ắ.n thẳng  cơ thể Lâm Cẩm Hi.
Thi Minh Nguyệt lạnh lùng  : "Có   luôn đối với ngươi mềm mỏng  ngươi quên mất và thật sự cho rằng  là   tính tình   ? Ngoài việc   tổn thương phụ nữ và trẻ em thì Thi Minh Nguyệt  là   thù tất báo. Người kính  một tấc  trả  một trượng. Người ức h.i.ế.p  một tấc  trả  mười trượng.”
Không quan tâm tiếng hét sợ hãi của Minh Châu và tiểu Tiễn Chi phía , Thi Minh Nguyệt nhanh chóng rời khỏi đây.