Lần tắm mất khá nhiều thời gian, đến khi tắm xong, cơ thể Minh Châu mệt mỏi đến nhúc nhích .
Sau khi cẩn thận đặt Minh Châu lên giường tân hôn, Tấn Vương di chuyển gương băng, để cho khí lạnh của gương băng hòa với khí oi bức thế giới bên trong bức màn . Cũng cho Minh Châu ngủ càng thoải mái hơn.
Minh Châu buồn ngủ ngáp một cái, khóe mắt mang theo nước mắt, khi Tấn Vương cũng lên giường, uất ức cào cổ Tấn Vương.
Minh Châu hề nương tay, cổ Tấn Vương lập tức để một vết đỏ.
Tấn Vương cũng giận, chỉ mỉm ôm nàng lòng dỗ dành: “Còn tức giận ?”
“Hừ!” Minh Châu đầu để ý tới .
“Đừng giận nữa ?” Tấn Vương hạ thấp giọng cầu xin tha thứ: “Ta xin hứa, sẽ bắt nạt nàng như nữa.”
“Là đó.” Minh Châu ôm cánh tay , nũng .
“Ừm!” Tấn Vương cúi đầu đáp một tiếng, hôn lên trán Minh Châu: “Ngủ ! Hôm nay nàng và con mệt lắm .”
“Biết là .” Minh Châu rời khỏi n.g.ự.c , một lăn trong giường, ôm chăn chìm giấc mộng .
Nhìn Minh Châu đang ngủ, lòng Tấn Vương xao động, cảm thấy thỏa mãn.
Hắn say mê khuôn mặt đang ngủ của Minh Châu, ánh mắt vô cùng dịu dàng, bàn tay to lớn của nhẹ nhàng đặt ở bụng Minh Châu, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Mau ngoài ! Đừng để mẫu phi ngươi chịu khổ quá nhiều.”
Ngày hôm mặt trời lên cao, Minh Châu còn tỉnh. Trong Tấn Vương phủ, Tấn Vương lớn nhất, Tấn Vương cũng gì, thì tự nhiên sẽ nào ngốc gọi Minh Châu thức dậy.
Về phần yết kiến hậu phi của Hoàng Đế và trưởng bối quý tộc, đó cũng là chuyện ngày thứ ba khi kết hôn.
Sau khi thức dậy tinh thần Tấn Vương sảng khoái, đầu tiên đến võ đài luyện tập, đó mới trở về ngắm Minh Châu.
Trong khoản thời gian , Thôi Văn Đạo và Tấn Vương đang nóng , chợt y mờ ám cổ : “Vương gia, cổ ngài là gì ?”
Tấn Vương đưa tay sờ vết đỏ , trìu mến: “Bị một con mèo cào thôi.”
Thôi Văn Đạo: “...”
Tấn Vương sặc sụa, Thôi Văn Đạo cảm thấy đau răng thôi.
“Vương gia, Vương phi nương nương thai, ngài xem khi nào để bắt mạch cho Vương phi, điều dưỡng cơ thể?”
Thôi Văn Đạo xong, lúc Tấn Vương mới nhớ tới, thuốc Đông y Minh Châu uống dẫn đến mất trí nhớ, quên mất chuyện xảy đêm đó.
Hắn ghét bỏ trừng mắt liếc Thôi Văn Đạo, lòng cho Thôi Văn Đạo tìm nơi nào mát mẻ ở đó đợi, nhưng nghĩ đến quả thật Thôi Văn Đạo giỏi về y thuật luôn tìm phương pháp mới, nên đè nén tính chiếm hữu của .
“Chọn ngày bằng găp ngày, ngay hôm nay ! Đợi khi Vương phi thức dậy và dùng xong bữa sáng.”
Ngay khi Tấn Vương chuyện với Thôi Văn Đạo, quản gia tìm tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-22.html.]
“Vương gia, An Dật Vương gia tỉnh dậy .”
Tấn Vương kinh ngạc: “Hoàng thúc? Sao ngày ở phủ chúng ?”
Quản gia lúc mới ý thức chuyện còn cho Tấn Vương về chuyện của An Dật Vương.
“Đêm qua An Dật Vương gia uống rượu Vương gia, say bất tỉnh , lão nô liền chủ giữ Vương gia ở trong phủ một đêm.”
Như !
Tấn Vương gật đầu: “ Ừm! Ngươi , bổn vương thăm hoàng thúc.”
Khách viện, lúc An Dật Vương đang uống .
“Hoàng thúc.” Tấn Vương hành lễ với An Dật Vương.
An Dật Vương gật đầu, chỉ chỗ bên cạnh ý bảo xuống. Đợi khi Tấn Vương xuống, y rót cho một chén : “Nếm thử .”
Tấn Vương là một võ tướng nên thích uống . vẫn điềm tĩnh y, trong khí gió mát trăng thanh, An Dật Vương càng giống một thần tiên hơn. Thế nên lời nào tránh mất hứng.
Hắn uống cạn ly như bò nhai hoa mẫu đơn.
An Dật Vương nhíu mày: “Uống thể uống như ? Không nhâm nhi mà cứ rót hết bụng. Quả thật lãng phí quan niệm nghệ thuật xa xưa của ngon.”
Tấn Vương cau mày: “Hoàng thúc, ngài tha cho ! Ta là võ tướng, thưởng thức .”
An Dật Vương từ từ gảy tràng hạt, thở dài một tiếng: “Thôi, ngươi thích thưởng . Sao ép ngươi ?”
Tấn Vương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn lén lút liếc An Dật Vương, cẩn thận hỏi: “Hoàng thúc, ngài...... Vì ngày hôm qua ngài giúp ?”
Vì ? Đương nhiên là vì y mê !
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Nghĩ đến sắc lay động lòng y, An Dật Vương từ từ nhắm hai mắt .
Có lẽ phận của nàng , lẽ nàng phù hợp, nhưng đây là điều nàng . Nàng tốn công sức để mưu cầu phú quý, y thể trơ mắt khác phá hỏng sự cố gắng của nàng chứ?
Cho dù trở thành kẻ xa, thì y cũng là điều đó. Mà là những đại thần quý tộc lòng vòng vo tâm tư khác.
Tuổi nàng còn nhỏ, y cũng nửa đời .
Không vội, bọn họ cứ từ từ tiến tới, từ từ dây dưa với .
“Ngươi là chiến thần của Đại Lương, tuy rằng đồng ý cho ngươi cưới một Hoa Nương. nếu bệ hạ hạ chỉ, chắc suy tính của . Không thể trái thánh ý, Thôi thì để ngươi toại nguyện, vẫn hơn so với những dã tâm .” Vẻ mặt An Dật Vương nghiêm túc, quả nhiên là chính nghĩa lẫm liệt.
Tấn Vương cảm động: “Hoàng thúc, cảm ơn ngài.” Hắn ngờ vị hoàng thúc thờ ơ nghĩ cho như thế.
“Ừm!” An Dật Vương gật đầu, ánh mắt y bình tĩnh phong cảnh của khách viện: “Ta cũng mới phát hiện, phong cảnh Tấn Vương phủ của ngươi tệ. Nhất là khách viện gió nhẹ, sóng nước trong xanh. Cỏ cây chằng chịt, là một nơi để thanh tu.”
Tấn Vương hiểu ý : “Nếu hoàng thúc thích thì thể ở thêm vài ngày.”