“Thế nào ?” Tấn Vương sốt ruột.
“Ừm! Đứa bé  khỏe mạnh.” Thôi Văn Đạo đưa hai tay   lưng, ngón tay mới nãy đặt  cổ tay Minh Châu vuốt ve liên tục. Cứ như thể,   sẽ giúp lưu  cảm giác mềm mại  động lòng  .
“Ai hỏi đứa bé? Ta hỏi cơ thể vương phi.” Tấn Vương trừng mắt  Thôi Văn .
“À! À!” Thôi Văn Đạo lấy  tinh thần,  ngượng ngùng: “Cơ thể Vương phi nương nương  , chỉ là  thể yếu, nhưng điều  cũng bình thường. Vốn dĩ nữ tử khuê các thể trạng đều yếu. Chỉ cần   chú ý điều dưỡng là  .”
Thôi Văn Đạo  như , Tấn Vương yên tâm hơn. Theo nguyên tắc “dùng xong thì vứt”,   Thôi Văn Đạo   mắt: “Được , bây giờ  cần ngươi nữa, ngươi  thể rời .”
Thôi Văn Đạo: “......”
Nhìn cách đối xử hai  với , Minh Châu  nhịn , che miệng .
Nụ  đó như thể vị thần mùa xuân  giáng trần, khiến hàng nghìn, hàng vạn cây lê đua  nở hoa, vẻ  rực rỡ, lấp lánh.
Thôi Văn Đạo và Tấn Vương đều  đến ngây .
Sau khi lấy  tinh thần, Tấn Vương liền ôm lấy Minh Châu, dắt Minh Châu trở về phòng.
Hắn   để cho nam nhân khác  Minh Châu nữa.
…
Cẩm Tâm Các, Hồng Cô đang quỳ  mặt đất, chờ phía chủ tử quyết định sống c.h.ế.t của nàng.
Vốn dĩ   ba ngày  sẽ trở về.  Lâm Cẩm Hi thật sự  yên lòng về Minh Châu, cơ thể yếu ớt cố gắng gượng chạy suốt một ngày một đêm, hôm nay vội vàng trở về.
 muộn thì cũng muộn . Cho dù  đến sớm một ngày! Sớm một ngày  cũng  thể lập tức phá hỏng hôn lễ của Minh Châu và Tấn Vương, dắt Minh Châu rời khỏi Đại Lương.
 chỉ khác một ngày , bây giờ Minh Châu danh chính ngôn thuận trở thành Tấn Vương phi, mang theo đứa con của  gả cho Tấn Vương.
Nghĩ tới đây, Lâm Cẩm Hi đột nhiên nở nụ , nụ   mang theo hối hận, chán ghét và tự ti.
“Chủ tử.” Hồng Cô  đành lòng   như , to gan lớn mật ngẩng đầu lên, đau lòng  Lâm Cẩm Hi: “Chủ tử, đây    của , đều do nàng , là nàng    lương tâm. Người đối xử  với nàng  như , nhưng nàng    ơn thì thôi còn dùng đứa nhỏ trong bụng nàng uy h.i.ế.p , ......”
“Đủ !” Không đợi Hồng Cô  xong, đột nhiên Lâm Cẩm Hi quát to một tiếng, cắt đứt lời Hồng Cô.
“Gả thì gả,   cả, chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng  thể che giấu  lâu ? Không   che chở, nàng  sớm muộn gì cũng sẽ  Tấn Vương chán ghét,  chờ ngày nàng   cầu xin .”
Hồng Cô: “......”
Tấn Vương phủ, Tấn Vương khó khăn lắm mới dỗ Minh Châu uống hết một chén thuốc an thai. Lúc  Minh Châu lòng đầy căm thù  chén thuốc  uống xong, trong lòng  đang tính toán g.i.ế.c đứa bé  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-24.html.]
Mỗi ngày nàng đều khổ sở uống một chén thuốc an thai, nàng chịu  nổi.
Đương nhiên, lúc  Tấn Vương cũng   Minh Châu đang  ý nghĩ  xa. Hắn đang ở cùng với nàng, bàn tay to đặt ở bụng Minh Châu, dựa  trí tưởng tượng tương tác với đứa bé trong bụng nàng.
 lúc , quản gia cầu kiến Tấn Vương.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Quản gia lớn tuổi,  là   lớn lên, nên Tấn Vương  để Minh Châu tránh mặt, mà lập tức để quản gia tiến .
“Có chuyện gì?” Tấn Vương hỏi quản gia.
Quản gia khó xử: “Là An Dật Vương.”
Tấn Vương  thẳng : “Hoàng thúc?”
An Dật Vương? Là kẻ lập dị  phòng nàng   một lời,  đột nhiên chạy  ngoài ? Minh Châu cũng tò mò.
Quản gia gật đầu: “An Dật Vương   chép kinh Phật, cần Tùng Yên Mặc thượng hạng, nhưng trong khố phòng vương phủ Tùng Yên Mặc cũng chỉ  Vương gia ngài mang về từ trận chiến.”
Bởi vì hình dạng của Tùng Yên Mặc đặc biệt. Giống như một con ngựa chiến thần mà Tấn Vương cưỡi  chiến trường. Bởi    thích khối mực Tùng Yên đó. Còn từng cố ý dặn dò quản gia, bảo quản  khối mực đó.
Là chuyện  ? Tấn Vương  khó xử, nhưng  Minh Châu ngoan ngoãn trong lòng,   đột nhiên cảm thấy nên tặng cho hoàng thúc! Tóm  đêm qua hoàng thúc  bất chấp sức khỏe của bản  mà giúp , giúp cuộc đời    tìm  tình cảm chân thành. Chỉ là khối Tùng Yên Mặc thôi,  đáng nhắc tới.
“Mang khối Tùng Yên Mặc tặng cho hoàng thúc .” Tấn Vương  với quản gia.
“Vâng!” Được Tấn Vương đồng ý, quản gia liền lui xuống.
Quản gia rời , Minh Châu tò mò  Tấn Vương: “An Dật Vương,  y  ở quý phủ chúng ?”
Lúc  Tấn Vương mới nhận ,  vẫn   chuyện  với Minh Châu. Bây giờ Minh Châu là nữ chủ nhân của Tấn Vương phủ, theo lý mà , quý phủ  một vị khách tôn quý, chuyện  cần báo cáo với chủ mẫu.
 bởi vì xưa giờ  việc ở Tấn Vương phủ đều do Tấn Vương quyết định,  vẫn  quen với sự  đổi .
Hắn ôm Minh Châu dịu dàng giải thích nguyên nhân.
Sau khi  xong vẻ mặt  cứng đờ, đau đầu xoa trán: “Hoàng thúc là trưởng bối danh giá, bây giờ tạm ở khách viện. Theo lý mà ,  nên dắt theo nàng  bái kiến hoàng thúc, để tân nương gặp trưởng bối.”
“Minh Châu.” Tấn Vương cẩn thận  Minh Châu: “Nếu nàng   ,  thì  , coi như   nhắc tới chuyện .”
Gặp An Dật Vương ?
Minh Châu ánh mắt chuyển động, một lát   Tấn Vương , hiểu ý : “Vậy  gặp một chút ! Ta là tân nương, cũng  thể để Vương gia mất mặt ở phương diện  .”
“Được,  chúng   bái kiến hoàng thúc.” Tấn Vương cũng vui vẻ véo bàn tay nhỏ bé của Minh Châu.
Đối với An Dật Vương, Minh Châu vẫn còn ấn tượng, vô cớ xông    vô cớ  . Rõ ràng là  coi   gì! Mà bây giờ y  ở trong Tấn Vương phủ,   y  âm mưu gì? Cho nên, dù thế nào cũng   gặp một , ít nhất   thái độ bây giờ của y.