Vẫn là căn phòng đó, cũng ở chỗ , hai tháng  Minh Châu tỉnh  ở  giường Lâm Cẩm Hi. Sau đó, liền ngầm thừa nhận  theo bên cạnh Lâm Cẩm Hi,   che chở, ở Cẩm Tâm Các ở cùng  trong gian phòng  sinh hoạt trong hai tháng.
“Nàng đến .” Lâm Cẩm Hi mặc áo trắng, tuấn tú phong độ,  giống thương nhân Hoa Lâu  đầy mùi tiền. Ngược ,  càng giống công tử dòng dõi quý tộc  trải qua một trăm năm  cốt cách rắn rỏi.
Minh Châu  vui  , móc trong tay áo khối ngọc bội , ném tới  mặt Lâm Cẩm Hi.
“Ngươi cho  đưa  Tấn Vương phủ, đúng ?” Minh Châu chán ghét  : “Ngươi  chán ! Sao  theo dõi ? Còn dốc hết tâm tư kêu  lén lút đưa ngọc bội của ngươi để  gối . Còn  tờ giấy nhỏ uy h.i.ế.p ?”
Lâm Cẩm Hi: “...”
Lâm Cẩm Hi đột nhiên cúi đầu  một tiếng,  đó đột nhiên  ho khan. Lần     ngoài  thương,   điều trị ,   chạy  trong đêm, vết thương lúc   nặng thêm.
“Minh Châu, chẳng lẽ nàng thật sự  hề chột  ?” Hắn hỏi nàng .
Minh Châu nghi ngờ: “Cái gì?”
Nhìn  ý tứ trong câu  của Lâm Cẩm Hi, Minh Châu  nhạo: “Vì    chột ? Ta  sai điều gì ? Ngươi là gì của ,  dựa  cái gì mà  vì ngươi giữ  như ngọc, dễ dàng từ bỏ phú quý trong tầm tay của  ?
“Hơn nữa...” Minh Châu tiếp tục, “Ta còn  tính sổ với ngươi ! Ngươi âm thầm lặng lẽ chiếm lấy  thể của , còn chấm  cánh tay  Thủ Cung Sa giả để lừa gạt …”
Minh Châu càng  càng tức: “Nếu      cùng Tấn Vương,  lẽ Hồng Cô nàng  sẽ   cho   chuyện  mang thai . Hồng Cô là  của ngươi, việc nàng   chỉ  thể là ngươi giao phó. Cho nên ngươi  ý gì Lâm Cẩm Hi? Ngươi xem  là gì? Một công cụ sinh con, thậm chí ngay cả quyền   đang mang thai cũng  .”
“Nàng!” Bằng lời lẽ hùng hồn Minh Châu  khiến Lâm Cẩm Hi tức giận. Đột nhiên,  xắn tay áo lên, một tấm vải trắng bay , quấn lấy eo của Minh Châu. Lâm Cẩm Hi nhẹ nhàng kéo Minh Châu , nàng    giam giữ trong vòng tay của .
Ánh mắt  tối sầm, nhẹ nhàng bóp cằm xinh  của Minh Châu, buộc nàng đối mặt với .
Mùi hương và vẻ   mặt vẫn quyến rũ và cuốn hút, nhưng tâm trạng của  bây giờ    khác với một tháng .
Một tháng , mỗi một  nàng nhíu mày, mỗi một  cố tình gây sự,  đều theo bản năng mà bao dung cho nàng. Bởi   chiều hư nàng, cưng chiều đến mức  ai  thể chịu  tính  của nàng. Cưng chiều đến mức  ai  thể thỏa mãn yêu cầu vô lý của nàng, chỉ  , chỉ   là lựa chọn thích hợp nhất của nàng thôi.
Vào thời cơ  nhất  dẫn nàng rời khỏi Đại Lương, tự tay đưa nàng lên địa vị cao nhất, kề vai sát cánh cùng với ,   cao   núi sông. Mọi thứ trong tưởng tượng đều   như !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-26.html.]
 thực tế  giáng cho  một đòn nặng nề.
Khi  hết lòng lo lắng, vì tương lai của bọn họ mà tính toán, nàng   lưng, vùi đầu  lòng một nam nhân khác. Thậm chí, còn  còn nhớ tới  nữa.
Mà vai trò duy nhất của  là cho nàng một đứa con, cũng cho nàng một cơ hội lừa gạt tiếp cận Tấn Vương.
“Khương Minh Châu, nàng giỏi lắm!  là nàng  giỏi!” Lâm Cẩm Hi nghiến răng nghiến lợi.
Minh Châu  hề yếu thế trừng mắt  , vốn dĩ nàng  quan tâm biểu cảm tàn nhẫn của  lúc .
Nàng  ! Nếu  tại    giống như một con ch.ó nhai xương, đuổi theo nàng  buông?
“Mang thai đứa con của  còn  kê cao gối  Tấn Vương phi, nàng  mơ !”
“Ngươi, con  !” Minh Châu  vui, bàn tay nhỏ bé của nàng đánh bàn tay to lớn của  một cái, kìm nén sự tức giận thuyết phục : “Ngươi chỉ là một ông chủ Hoa Lâu, là một thương nhân. Sĩ nông công thương, nghề ngươi  là nghề thấp hèn nhất. Cho nên ngươi đừng ích kỷ như ,  cách khác ngươi thật sự hy vọng con của ngươi sinh  ở một nơi  xa như Cẩm Tâm Các ? Có lẽ ngươi   suy nghĩ cho tương lai, chỉ  ở cùng , ở cùng con.  con thì ? Sau khi nó lớn lên  hối hận ,  hận ngươi ? Rõ ràng nó  cơ hội  đổi vận mệnh, nó  thể trở thành chiến thần của Tấn Vương Đại Lương.  cũng bởi vì lòng ích kỷ của ngươi,  cũng chỉ  thể  thiếu chủ Hoa Lâu hạ đẳng nhất!”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Lâm Cẩm Hi: “......”
Lâm Cẩm Hi  lạnh lùng: “Một tháng  gặp, cái miệng nhỏ  của nàng càng ngày càng  .” Nói xong, ánh mắt  càng ngày càng thâm trầm khó tả: “Hay là , ở  mặt  đàn ông khác quen  lời ngon tiếng ngọt, cho dù đến  mặt , cũng  quên  kỹ năng ?”
Lời  của  quả thật  hẹp hòi, Minh Châu mặc kệ. ... nghĩ đến  phận cao cao tại thượng của , nàng  cảm thấy  thể bỏ qua như .
“Ngươi đúng là to gan.” Minh Châu tức giận đẩy bàn tay to của  , bàn tay nhỏ bé dùng sức bóp cổ : “Bây giờ   là Tấn Vương phi,  ngươi dám  chuyện với  như .”
“Tấn Vương phi ?” Lâm Cẩm Hi  khẩy,  im để nàng bóp: “Khi nào  cho phép nàng, thì nàng mới  thể  Tấn Vương phi. Nếu   cho phép, thì nàng sẽ lập tức  đánh rơi xuống vực sâu, một  nữa  một Hoa Hương  bất do kỷ.”
Minh Châu: “.....”
“Hỗn xược!” Hoa Nương , bây giờ nàng  là Tấn vương phi. Minh Châu tức giận  kìm , liền giơ tay tát Lâm Cẩm Hi một cái.
Vốn dĩ Minh Châu yếu đuối, cho dù dùng sức đánh  thì  thể   đau bao nhiêu. ... Lâm Cẩm Hi chỉ cảm thấy cái tát    đánh  mặt , mà là đánh thẳng  tâm hồn . Chẳng khác gì tiếng núi gầm và cơn sóng dữ khiến linh hồn  rời khỏi cơ thể. Rốt cuộc thì, sự bình yên mà  đang cố gắng kìm nén lúc     tan vỡ.