Hoa Tinh lo lắng  Thi Minh Nguyệt.
Hắn và nàng quen    gần hai tháng. Mà suốt hai tháng qua, Minh Nguyệt tỷ tỷ  bao giờ nhắc tới  nhà của nàng, cũng   vẻ  gả cho  khác. Vậy thì chuyện một nữ tử  gả  chửa, còn  thể chửa như thế nào nữa chứ? Có lẽ là nàng    cưỡng bức.
Chỉ cần nghĩ đến điều , trong lòng Hoa Tinh  cảm thấy  tức giận. Nàng   như thế,       hổ mà bắt nạt nàng  ? Thật đáng ghét mà!
“Minh Nguyệt tỷ tỷ.” Hoa Tinh cẩn thận từng li từng tí: “Nếu như tỷ   đứa nhỏ ,  giúp tỷ.”
“Ta...” Thi Minh Nguyệt bối rối, nhớ tới  đàn ông ba tháng . Tướng mạo nam nhân đó  mỹ  bao,  phù hợp với thẩm mỹ của nàng.  nàng   là cô gái nhỏ  hiểu chuyện. Đâu thể vì một đêm  cam tâm tình nguyện sinh con cho một nam nhân xa lạ.
“Đệ hãy để  suy nghĩ.” Thi Minh Nguyệt cúi đầu, bình tĩnh  bụng .
Hoa Tinh tức giận: “Minh Nguyệt tỷ tỷ! Thai độc   tỷ  kỳ lạ. Chỉ cần tỷ mang thai, chắc chắn sẽ truyền từ cơ thể  sang thai nhi. Nếu là con gái thì khá , sẽ giống như tỷ tỷ,  thương khó lành, miệng vết thương dễ dàng sinh mủ.  nếu là con trai thì sẽ yếu ớt nhiều bệnh,  khó sống qua hai mươi tuổi.” Nói tới đây, Hoa Tinh như   suy ngẫm: “Thai độc  của tỷ chắc chắn xuất phát từ các thế gia đại tộc. Minh Nguyệt tỷ, chúng   thể bắt đầu từ đây. Vả , cái loại thuốc độc  chủ đích   lượng  ít ỏi. Chắc chắn là từ Thần Y Cốc của chúng  truyền  ngoài. Thế thì   thể giúp tỷ tìm   nhà.”
Người nhà ư?  đó   là gia đình của nàng, mà là gia đình của cơ thể .
Thật  thì ở hiện đại, hồi còn mặn nồng với chồng, nàng   cả hai  một đứa con.  nó   thành hiện thực. Vậy mà khi xuyên đến đây, mong ước  hóa thành hiện thực một cách kỳ lạ. Quả thật,  phận   trêu ngươi!
“Tiểu Tinh, độc  khó giải như  ? Nếu sinh con trai, chỉ  thể  nó c.h.ế.t yểu ở tuổi hai mươi ư?”
“Cũng  .” Hoa Tinh suy nghĩ: “Chắc là  thể giải , chỉ là dược liệu khá đắt, ừm… còn cần một vị thuốc dẫn.”
“Thuốc dẫn gì?”
“Máu ở đầu ngón tay của bố đứa trẻ, ba giọt mỗi tháng, kéo dài một năm.”
Thị Minh Nguyệt: “…”
“Minh Nguyệt tỷ, tỷ… tỷ   ?”
Thi Minh Nguyệt lắc đầu: “Đệ giúp  xử lý vết thương  vai  !” Nàng  với Hoa Tinh.
“Ừm! Ừm! Được.” Hoa Tinh gật đầu.
Tuy vết thương  vai Thi Minh Nguyệt trông  vẻ đáng sợ, nhưng đối với truyền nhân Thần Y Cốc mà  thì đây   là vấn đề khó khăn. Mà khó ở chỗ... Hoa Tinh đỏ mặt,  dám  lung tung. Vốn dĩ    tình cảm với nàng , giờ còn trông thấy da thịt phơi bày  bên ngoài của nàng, cho dù đó chỉ là bả vai trắng nõn mịn màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-36.html.]
 nó vẫn khiến tâm hồn thiếu niên dễ dàng  khơi dậy. Tức thì, Hoa Tinh ngại ngùng như một nàng dâu nhỏ.
“Được !” Cuối cùng  cũng giúp nàng băng bó vết thương xong,  yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Còn Thi Minh Nguyệt   cảm giác gì, nàng bình tĩnh mặc quần áo : “Tiểu Tinh, nếu như  sanh đứa bé  là con trai, khi nào giúp nó giải độc là  nhất?”
“Ba… ba, bốn tuổi gì đó.” Hoa Tinh theo bản năng trả lời nàng.
Thi Minh Nguyệt như  điều suy nghĩ: “Ta  .”
Cho nên, Minh Nguyệt tỷ tỷ là  giữ  đứa bé  ? Hoa Tinh  thất vọng, nhưng  đến nỗi buồn bã. Chỉ là, tâm tư thiếu niên phút chốc trống rỗng,  thể thích ứng kịp mà thôi.
Ở Tấn Vương phủ, Tấn Vương  cố gắng kiềm chế  nhiều, nhưng vẫn khiến Minh Châu mệt mỏi. Đêm khuya, nàng  ngủ say, khóe mắt hãy còn vương lệ.
Hắn yên lặng  nhan sắc say ngủ của nàng. Một lúc , tâm tư  khẽ động, bàn tay to nhẹ nhàng đặt ở bụng Minh Châu: “Nhóc hư đốn,  con mệt lắm , con   lời nha! Đừng để  con chịu khổ quá nhiều.”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Trong khi đó ở Cẩm Tâm Các, vẻ mặt Lâm Cẩm Hi khó coi khi  tin tức bồ câu đưa thư trở về.
“Một đám phế vật! Chỉ là một nữ tử thôi,  tìm   mà vẫn để nàng  chạy thoát.”
“Chủ tử.” Hồng cô lo lắng: “Thi Minh Nguyệt  gì đó  bình thường,  là để thuộc hạ  một chuyến!”
Lâm Cẩm Hi lắc đầu: “Không cần,  tự , cũng đúng lúc   Đại Yến một chuyến, bố trí   cũng nên thu lưới .”
Có vẻ chủ tử vẫn  gục gã  , hãy còn quan tâm đến đại nghiệp của bọn họ. Cũng đúng, chỉ là một nữ nhân xinh  mà thôi,   thể khiến chủ nhân quên hết  thứ? Chủ tử tài giỏi đến thế,   là kẻ ngu ngốc  mỹ nhân mà  cần giang sơn.
“Đi chuẩn  !” Vẻ mặt Lâm Cẩm Hi lạnh lùng.
“Vâng!” Hồng cô  xuống.
Lâm Cẩm Hi nhảy từ trong cửa sổ , dùng khinh công đáp xuống nóc nhà, gió nhẹ lướt qua, vạt áo của  khẽ lay động. Hắn  về phía Tấn Vương phủ, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Khương Minh Châu,  chờ ngày nàng cầu xin .”
Nàng thật sự cho rằng  thê tử của hoàng tộc dễ  ? Cho rằng, trong hoàng gia thật sự  những nam nhân  ,  đắn ? Hoặc nghĩ rằng  thể giấu giếm mấy điều dơ bẩn,   với  ngoài,  che giấu một Hoa Nương là dễ dàng lắm ? Chỉ mới  nam nhân  vài lời hứa hẹn, nàng    lừa đến mức quên mất  phận của   ?
Lâm Cẩm Hi lòng đầy lửa giận, nhẫn nại nhắm hai mắt .
Bình tĩnh, bình tĩnh  nào. Nữ nhân Khương Minh Châu , ngoại trừ khuôn mặt thì nàng  còn  gì để khoe khoang chứ? Tính tình tham lam, nâng cao đạp thấp,   ngu dốt, sớm muộn gì cũng  một ngày Tấn Vương chán ghét nàng . Đến lúc đó nàng chỉ còn cách  lóc  về tìm ! Cho nên   chờ,  kiên nhẫn. Đã nhiều năm như ,  sớm quen với việc ẩn núp .