An Dật Vương  xuống, nhẹ giọng : "Tấn Vương phi đang mang thai, nếu  mệt  thì về phủ  ! Không sẽ mệt cả  lớn và đứa bé."
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Tấn Vương đồng ý nhưng  sang Hoàng Đế ở bên cạnh thì  do dự.
An Dật Vương mỉm : "Tấn Vương  cần lo lắng, bản vương cũng  thể bảo vệ bệ hạ." Giống như Hoàng Đế  thể thấy sự mờ ám của An Dật Vương,   An Dật Vương    thấy dã tâm lang sói của Hoàng Đế chứ?
Trong hậu cung  nhiều mỹ nhân như , sớm   sạch sẽ   còn    hổ mơ ước Minh Châu, ai cho   cái dũng khí đó ?
Mặc dù Tấn Vương  chút ngốc nghếch nhưng  cái  chân thành, hậu viện sạch sẽ, Minh Châu ở cùng Tấn Vương, y còn chịu phục, tạm thời kìm nén sự xốc nổi.  nếu là Hoàng Đế, y sợ là  lập tức nhào tới g.i.ế.c vua.
"Hoàng thúc  đùa , hoàng thúc thích phong cảnh kinh Phật, trình độ võ nghệ chắc là  cao!"
An Dật Vương nhíu mày còn   thêm gì đó nhưng Minh Châu đang ôm Tấn Vương ở bên cạnh, đột nhiên thấp giọng phàn nàn: "Ta đói quá! Tại  thức ăn vẫn   mang lên?”
"Để   ngoài giục." Tấn Vương đau lòng.
 mà  đợi Tấn Vương  ,  của quán   mang hết đĩa  đến đĩa khác lên.
Minh Châu thật sự  đói, gần đây nàng tiêu hao nhiều,  mau đói, khi đói bụng nàng  ăn ngay, một khắc cũng  nhịn nổi.
Các món ăn trong quán   đều thanh đạm, Minh Châu ăn  vui vẻ.
Hoàng Đế và An Dật Vương cũng im lặng ngừng đấu võ mồm.
Bây giờ trời lớn đất lớn, Minh Châu đang dùng bữa là lớn nhất.
Sau khi ăn xong, Minh Châu  buồn ngủ, nàng   tâm trạng tiếp tục giao đấu với Hoàng Đế và An Dật Vương, nàng sắp ngủ    vai Tấn Vương.
Tấn Vương  mà đau lòng,   thật sự   lời tạm biệt : "Hoàng ,   xem ..."
Minh Châu sắp rời khỏi, Hoàng Đế  gì còn  tâm trạng rảnh rỗi tiếp tục dạo chơi,    thấu hiểu gật đầu với Tấn Vương: "Ngươi  cần lo lắng, trẫm cũng sẽ trở về hoàng cung."
Tấn Vương thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Tấn Vương và Minh Châu rời , trong quán  chỉ còn  Hoàng Đế và An Dật Vương.
Giữa hai  lúc  thật sự  còn gì để , An Dật Vương hành lễ với Hoàng Đế: "Vậy thần cũng xin cáo lui."
Hoàng Đế phớt lờ , An Dật Vương cũng  quan tâm cứ thế tự  rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-41.html.]
Nhìn bóng lưng An Dật Vương  xa, Hoàng Đế  mỉa mai : "Cái gì mà tao nhã thanh cao,  màng thế tục,   cũng là một kẻ thô bỉ bẩn thỉu ? Còn   ngại mà coi thường trẫm?
Rốt cuộc là Minh Châu quá mỏng manh, mang thai  thật sự  vất vả, mấy tháng  đó chỉ ở trong phủ Tấn Vương chứ    cả.
Nhiều  Minh Châu  chuột rút ở chân, ban đêm từ trong giấc mơ tỉnh dậy  lóc.
Tấn Vương đau lòng vô cùng, chỉ  thể nhẹ nhàng ôm Minh Châu nhỏ giọng dỗ dành nàng.
"Chỉ sinh một đứa  thôi,    sẽ  sinh nữa." Minh Châu rưng rưng nước mắt  .
"Được, ,  sinh nữa." Tấn Vương yêu thương hôn lên khóe mắt Minh Châu.
"Ừm!" Minh Châu sụt sịt,    lòng Tấn Vương  ngủ  .
Khi  tám tháng gần đến chín tháng, Lâm Cẩm Hi từ Đại Yên trở về, một  nữa  đến Lương Đô.   , tâm trạng của    khác. Hắn sử dụng chút thủ đoạn và trở thành bằng hữu với Thi Minh Nguyệt, Hoa Tinh,  một thời gian, bụng của Thi Minh Nguyệt to lên. Lúc   mới nhận  Thi Minh Nguyệt cũng  mang thai,  tính ngày và  suy đoán, sợ rằng đứa bé trong bụng Thi Minh Nguyệt mới là m.á.u thịt thật sự của Tấn Vương!
Hơn nữa tình hình bên phía Đại Yên   sự  đổi mới. Vì sự an  của Minh Châu, để Minh Châu khoác lên  vỏ bọc Tấn Vương phi cũng là một biệt pháp giải quyết . Cho nên tâm trạng lo lắng của Lâm Cẩm Hi  biến mất nhưng  chỉ nhờ Tấn Vương tạm thời   chăm sóc mấy năm,   độ lượng, sẽ  quan tâm chuyện .
Với   cầm con át chủ bài Thi Minh Nguyệt trong tay cũng  sợ đến lúc đó Minh Châu   về bên cạnh .
Vào ngày , Tấn Vương   Hoàng Đế gọi  cung,  cùng còn  An Dật Vương,   ở trong phủ Tấn Vương suốt hơn nửa năm nay, bây giờ trong vương phủ chỉ  một  nữ chủ nhân là Minh Châu. Bụng của Minh Châu vốn   to  nhưng Minh Châu  mảnh mai nên nếu chỉ  từ phía , căn bản  phát hiện  dáng vẻ mang thai chút nào.
Lâm Cẩm Hi  sớm để ý đến những động tĩnh trong phủ Tấn Vương, lợi dụng sự vắng mặt của Tấn Vương và An Dật Vương, Lâm Cẩn Hi một  lẻn .
Lúc , Minh Châu đang ngủ trưa trong phòng.
Ánh mắt Lâm Cẩm Hi dịu dàng, đắm đuối  Minh Châu.
Đây là  phụ nữ của , trong bụng nàng đang mang thai con của . Nàng gầy yếu như thế nhưng vô cùng vĩ đại. Giờ phút , Lâm Cẩm Hi chỉ cảm thấy lúc   tính toán chi li thật là đáng ghét.
Hắn nên hiểu nàng, nàng  cố gắng để sống, khi  thấy Tấn Vương quyền cao chức trọng, theo bản năng   đổi vận mệnh của , đó là bản chất thường tình của con . Hắn   gì với nàng, chỉ cảm thấy   với nàng,  thì   tư cách gì để trách nàng bỏ rơi  đây chứ?
Là do lúc đó  quá nhỏ nhen ích kỷ.
Tuy nhiên,  sẽ   với nàng về những suy nghĩ  trong lòng .
Hắn nhận rõ sai lầm của  nhưng nàng… Cũng    vô tội. Ít nhất, nàng thật sự lạnh lùng vô tình! So với tình yêu của  dành cho nàng thì nàng  bao nhiêu tình cảm chân thành dành cho  chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Cẩm Hi  trỗi dậy lửa giận.