"Ta yêu thương đứa bé nhưng quan trọng, lý do tại   yêu đứa bé là vì  sinh nó là nàng."
Minh Châu    những lời vớ vẩn  của , thu hoạch thêm  hai lợi ích, bây giờ Minh Châu    thấy  nữa.
"Biết , thật phiền phức. Người nhanh  ! Tấn Vương sắp trở về .”
Lâm Cẩm Hi: "..." Đồ khốn qua cầu rút ván.
Lâm Cẩm Hi giận quá hóa ,  khi rời ,  đè Minh Châu  hôn thắm thiết, lúc  mới tinh thần sảng khoái lẻn  khỏi Tấn Vương Phủ.
Phụ nữ mang thai  nhạy cảm, sợi dây tình của Minh Châu  dễ  khiêu khích  lúc . Lúc Tấn Vương vội vàng trở về phủ, Minh Châu vẫn   giường, khuôn mặt  đỏ, giống như hoa đào nở  tháng tư,   thể tả.
"Hôm nay đứa bé   phiền nàng chứ!" Sau khi Tấn Vương tắm rửa sạch sẽ,   xuống mép giường, dịu dàng  Minh Châu.
" Cũng tàm tạm!" Vẻ mặt Minh Châu lười biếng,   để ý tới Tấn Vương.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Tấn Vương nghiêng  hôn nàng,  nhịn  than phiền: "Hoàng thúc  ở đây  mấy tháng ,   khi nào mới ." Trước đây,  chỉ cảm thấy hoàng thúc xa cách,  dễ gần.  bây giờ ngày nào cũng gần gũi,    chút  chịu đựng ."
An Dật Vương ? Minh Châu lười biếng gối lên cánh tay , mắt cụp xuống.
Trong mấy tháng qua, khi nào nàng buồn chán, An Dật Vương luôn  thể tìm thấy thứ gì đó mà nàng thích để g.i.ế.c thời gian. Khi nào nàng cáu kỉnh, An Dật Vương cũng luôn  thể  dấu vết dỗ dành nàng vui vẻ lúc Tấn Vương  vắng. Nói thật, so với An Dật Vương thì Tấn Vương thật sự  đủ hiểu . Vì , Minh Châu vẫn hy vọng An Dật Vương sẽ tiếp tục sống trong phủ Tấn Vương.
"Vương gia." Minh Châu  dậy, nhẹ nhàng   lòng Tấn Vương, nàng còn kéo lấy bàn tay to của Tấn Vương đặt lên bụng : "Ta   phụ nữ mang thai và trẻ con  dễ  tà ma bám lấy. Phật pháp của hoàng thúc cao thâm,   sống trong phòng khách, giống như trong nhà  một cây Định Hải Thần Châm,   thể yên tâm mà ngủ ngon hơn một chút.” Minh Châu mở to mắt,  Tấn Vương chăm chú.
Tấn Vương thở dài, mặc dù   tin  những truyền thuyết quỷ thần  nhưng   rằng suy nghĩ  của Minh Châu   là   lý. Thà tin còn hơn , hoàng thúc ở  phủ Tấn Vương quả thực cũng .
" Cũng . Vì đứa bé, bản vương  nên tính toán chi li những điều  thoải mái .” Tấn Vương nhẹ nhàng sờ  bụng Minh Châu.
Minh Châu vui vẻ, nàng đè bàn tay to của Tấn Vương: "Vương gia,    nhất định là một  cha ."
Tấn Vương đắc ý: "Đó là đương nhiên, nó là con của bản vương,  sẽ cho nó  thứ  nhất."
Vậy là  ! Trên mặt Minh Châu cũng nở nụ  dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-43.html.]
Một tháng trôi qua trong nháy mắt, khi đến tháng thứ chín sắp sang tháng thứ mười, lúc Minh Châu đang ăn cơm. Nàng  kịp ăn xong thì đột nhiên ôm bụng suýt nữa ngã xuống đất. May mắn, Tấn Vương nhanh tay ôm lấy Minh Châu.
"Ta, hình như  sắp sinh ." Minh Châu đau đến mặt tái nhợt.
Tấn Vương cũng  đau lòng, hận  thể  Minh Châu chịu đựng nỗi đau sinh nở,  bế Minh Châu  phòng sinh. Ngay từ hồi Minh Châu mang thai  năm, sáu tháng, phủ Tấn Vương  chuẩn  sẵn bà đỡ . Cho nên, bây giờ Minh Châu sắp sinh, tất cả   đều lo lắng nhưng   rối loạn.
Có lẽ đứa bé thương xót  nó,  khi  phòng sinh  đầy một canh giờ, Minh Châu  sinh  một bé trai.
"Tạ ơn trời đất." Ngay khi bà đỡ và nha  giúp Minh Châu dọn dẹp sạch sẽ xong, Tấn Vương xông  với khuôn mặt  tuấn nhưng tái nhợt. Trong phòng sinh vẫn còn mùi m.á.u tanh  tan hết.
"Minh Châu, Minh Châu, nàng  khỏe ?" Tấn Vương  quan tâm đến đứa bé, thương yêu hôn lên má ướt đẫm mồ hôi của Minh Châu,  với Minh Châu bằng giọng run run.
Minh Châu cũng  tủi , sinh con  đau, thật sự đau vô cùng. Bây giờ nàng chỉ  Tấn Vương thương tiếc nàng thêm một chút,  nhất là đặt nàng  trong tim, khắc sâu  linh hồn, mãi mãi yêu thương nàng,  bao giờ phản bội nàng.
"Vương gia, đau quá,   đau." Nước mắt Minh Châu tuôn  như suối.
"Xin ,  xin ." Tim Tấn Vương tan nát vì tiếng  của Minh Châu.
"Vương gia, Vương phi." Bà đỡ cẩn thận bế đứa trẻ đỏ hỏn  tay  hai : "Tiểu thiếu gia......" Bà  nâng đứa bé đang bọc tã lót  tay lên cho Tấn Vương.
Lúc  Tấn Vương mới nhớ đến con trai ,  cẩn thận bế đứa bé,  đôi lông mày còn  rõ của đứa bé, trái tim dường như  ngâm trong nước ấm, nở to đến đáng sợ.
"Hài tử, con của ." Tấn Vương  vui vẻ, hưng phấn bừng bừng ôm đứa nhỏ về phía Minh Châu, "Minh Châu,  xem, con của chúng ."
Đứa nhỏ  mặt khiến nàng khổ sở mười tháng, đau đớn một canh giờ, Minh Châu thật sự    thấy nó. Nàng thờ ơ liếc một cái, đau đớn nhắm mắt : "Xấu quá,    xí như , mau bế  ,  ." Minh Châu chán ghét.
"Không , nó  chỗ nào, rõ ràng   mà." Tấn Vương  đồng ý với quan điểm của Minh Châu cứ nhếch mép  như một kẻ ngốc.
"Vương phi." Bà đỡ ở bên cạnh  nịnh nọt với Tấn Vương: "Đứa trẻ  sinh  là như thế ,  khi đầy tháng sẽ trở nên trắng trẻo, mũm mĩm. Với , các đường nét  khuôn mặt của tiểu thiếu gia giống Vương phi nương nương , tương lai chắc chắn sẽ là một tiểu lang quân cực kỳ xinh .”
"Thật ?" Tấn Vương cẩn thận  đứa bé: " thật  giống nàng." Chỉ cần nghĩ đến trong tương lai  hai Minh Châu, một lớn một nhỏ, lúc  Tấn Vương cảm thấy  vui sướng đến mức  bay lên trời.
Ngay lúc , đứa bé đột nhiên bắt đầu .