"Minh Châu, ngày mai là ngày thứ ba Chi Chi  sinh ."
"Ừm! Sau đó thì ?” Suy nghĩ của Minh Châu lúc   chút chậm chạp, khó  thể phản ứng  ý tứ trong lời  của Tấn Vương.
"Ta  xin phong thế tử cho Chi Chi trong bữa tiệc tắm ba ngày  ngày mai." Tấn Vương cũng  lòng vòng.
Xin phong thế tử, Minh Châu miễn cưỡng tỉnh táo : "Sẽ  quá vội vàng đấy chứ?"
"Không ." Tấn Vương lên giường, ôm lấy Minh Châu, giải thích cặn kẽ với Minh Châu: "Bởi vì  phận của nàng, cho dù chúng   kết hôn nhưng các đại thần quý tộc vẫn phàn nàn  ít.”
Họ rảnh rỗi. Nghe những lời  của Tấn Vương, Minh Châu theo bản năng cảm thấy  xúc phạm: "Ai buôn chuyện thì bắt hết  đánh chết."
Tấn Vương  khẩy: "Nếu  thể giải quyết đơn giản thô bạo như  thì  quá."
Trên thực tế, triều đình   nhiều chuyện giống như kéo một sợi tóc động đến  . Ngay cả là Hoàng Đế, cũng  thể tùy ý  những gì  . Nhiều lúc, Hoàng Đế cũng cần  thỏa hiệp với triều thần của .
"Đó là lý do tại    xin phong thế tử cho Chi Chi  bữa tiệc tắm ba ngày. Đó cũng là một lời  rõ ràng cho những  còn  hai lòng, đừng suy nghĩ gì tới phủ Tấn Vương nữa, ở đây   thế tử . Cho dù họ thành công đưa con gái  đây, cũng sẽ    bất kỳ lợi ích nào.”
"Hửm?" Minh Châu  đầu   Tấn Vương đầy trách móc: "Chàng còn  bọn họ đưa con gái  phủ Tấn Vương  ?"
"Không ,  chỉ đang ví dụ  thôi, sẽ   ai cả." Tấn Vương vội vàng giải thích.
"Tốt nhất là ." Minh Châu  sủng sinh kiêu lườm Tấn Vương.
 Tấn Vương vui mừng khôn xiết  dáng vẻ đó,  luôn cảm thấy  khi sinh con, Minh Châu dường như   đổi. Nàng trở nên tùy tiện chân thật hơn. Không giống như  đây, mặc dù  đây Minh Châu  nhõng nhẽo nhưng vẫn  chút xa cách , ngày thường hai  ở bên , Minh Châu vẫn  chút dè dặt.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm nhận của bản  Tấn Vương. Trên thực tế, đối với Minh Châu, nàng quá hạnh phúc vì cuối cùng cũng  trút bỏ . Mà con  khi vui mừng quá! Rất dễ dàng để lộ hết bản chất thật của .
Buổi tối, Minh Châu ngủ  ngon, nàng cũng  hề lo lắng cho tiểu Tiễn Chi đang  một đám v.ú nuôi ở phòng bên cạnh chăm sóc.
 còn Tấn Vương ngủ đến nửa đêm  yên tâm về con trai ,  thức dậy giữa chừng,  đến phòng phụ để xem con trai.
"Bái kiến Vương gia." Vú nuôi trông tiểu Tiễn Chi ban đêm giật , vội vàng hành lễ với Tấn Vương.
Tấn Vương khoát tay với nàng ,  hiệu nàng   cần   lễ. Hắn  con trai  giường nhỏ với vẻ mặt dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy tình yêu thương của  cha: "Nó khỏe ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-46.html.]
"Tiểu thiếu gia  ngoan,  khi b.ú xong liền ngủ  . Ngay cả khi  b.ú sữa, khi thức cũng   hoặc  ầm ĩ.”
"Từ giờ trở , gọi nó là tiểu thế tử." Tấn Vương thản nhiên  xong,  cũng  quan tâm v.ú nuôi sẽ nghĩ gì, trực tiếp  xổm xuống, bất động  bóng dáng đang ngủ say  giường nhỏ.
Thế tử ? Vú nuôi sửng sốt. Nàng  là một gia nô trong phủ Tấn Vương, đối với chính trị của đàn ông  hiểu nhiều.  nàng  vẫn  ý nghĩa của hai chữ thế tử. Điều đó  nghĩa là Tấn Vương    công nhận đứa trẻ chỉ mới sinh  đầy ba ngày , thậm chí còn  kế hoạch giao tất cả  thứ của  cho nó. Không hề suy xét đến vấn đề đứa bé còn quá nhỏ  thể c.h.ế.t yểu.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Tuy nhiên, cho dù Tấn Vương quyết định vội vàng hơn nữa thì đó cũng   là điều nàng   thể . Điều duy nhất nàng  cần  bây giờ là chăm sóc  cho tiểu thế tử, để tiểu thế tử  một cơ thể khỏe mạnh hoạt bát. Như , khi tiểu thế tử lớn lên, cũng sẽ nhớ  từng b.ú sữa mà chiếu cố trượng phu và con của nàng .
"Tiễn Chi, tiểu Tiễn Chi. Đây là cái tên mà  con chọn cho con,     ?” Tấn Vương thì thầm với tiểu Tiễn Chi: "Tên của con là Tề Tiễn Chi,  thì nhũ danh của con sẽ  gọi là Chi Chi. Rất đáng yêu  ? Cái  là do cha đặt cho con.”
Đương nhiên, tiểu Tiễn Chi ngủ say đến mức  hề  thấy tiếng lẩm bẩm của  cha ngốc nghếch của .
"Ngủ ! Cha sẽ   phiền con nữa.” Tấn Vương giúp tiểu Tiễn Chi vén góc chăn ,  đó nhẹ nhàng trở về phòng.
Sau khi Tấn Vương rời , v.ú nuôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù tối nay Vương gia bình dị dễ gần nhưng rốt cuộc   ở vị trí cao nhiều năm, khí thế   hết. Hắn  rời , v.ú nuôi cảm thấy rằng ngay cả khi nàng  nhấc tay cũng sẽ là một sự xúc phạm đến Tấn Vương.
Ngày hôm , Tấn Vương dậy  sớm. Hắn lấy  triều phục,  khi mặc quần áo gọn gàng thì lên đường  cung. Hôm nay,  khi hạ triều   mang về thánh chỉ phong tiểu Tiễn Chi  Tấn Vương thế tử.
Buổi triều sáng nay, Hoàng Đế bận tâm hai việc, một là lắng  các triều thần tranh cãi những vấn đề gần đây, hai là quan sát Tấn Vương thỉnh thoảng nhếch mép  ngốc nghếch.
Đến khi sắp kết thúc buổi triều sáng, Tấn Vương cuối cùng cũng  khỏi hàng.
"Tấn Vương, ngươi  chuyện gì  bẩm tấu ?" Hoàng Đế hỏi .
"Thần là vì việc nhà." Tấn Vương cung kính .
"Ồ? Chuyện nhà của phủ Tấn Vương ? E rằng chuyện   thích hợp mang lên triều đình để !” Sắc mặt Hoàng Đế  trầm xuống,   thử xem.
"Đây...... Đây cũng là  đầu tiên trong đời thần,  đúng , đó cũng  tính là chuyện nhà.”
Trừ Hoàng Đế , tất cả các triều thần đều bối rối  những lời  rõ ràng của Tấn Vương.
Cái gì đầu tiên? Đó là chuyện nhà  cũng   chuyện nhà, rốt cuộc Tấn Vương   gì!