Tiểu Tiễn Chi cảm động, ôm lấy An Dật Vương rót  tai  canh mê hồn: "Oa! Hoàng thúc tổ, con thích  nhất."
Nhìn khuôn mặt giống hệt Minh Châu của tiểu Tiễn Chi, An Dật Vương cảm thấy vô cùng thoải mái: "Thật sự thích Hoàng thúc tổ nhất, thế còn Hoàng Đế bá bá của con thì ?"
"À ~" Câu hỏi chọn một trong hai  khá khó đối với tiểu Tiễn Chi. Làm  đây? Hoàng đế bá bá nó cũng thích nhất!
Lẽ nào chỉ  thể  chọn một cái thích nhất,  thể chọn cả hai?
"Đương nhiên  ." An Dật Vương  nguy hiểm.
"Hả?" Tiểu Tiễn Chi vô thức che miệng . Thì  nó    điều  đang nghĩ.
"Hoàng thúc tổ, Hoàng thúc tổ." Tiểu Tiễn Chi  ngừng vuốt ve một bên mặt của An Dật Vương.
“Thôi ,   bỏ qua cho con.” An Dật Vương nhéo cái m.ô.n.g nhỏ nhắn mềm mại của nó.
"Hi hi!" Tiểu Tiễn Chi  nịnh nọt .
“Nghe    con  gây rắc rối trong cung,  khi trở về phủ còn  mẫu phi con trừng phạt  ?” An Dật Vương tùy tiện hỏi.
Sau một trăm ngày của tiểu Tiễn Chi,  chuyển về vương phủ của .
Tuy   ở gần Minh Châu, càng gần càng ,  nhất là ở luôn Tấn Vương phủ nhưng  , hành vi vượt quá của  sẽ gây   nhiều bàn tán ở bên ngoài.
Để  ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh Châu, An Dật Vương chỉ  thể ôm tiếc nuối  về vương phủ của .
  khi  trở về  khó gặp  Minh Châu. Nhiều lúc   nhịn , thậm chí còn  xông  Tấn Vương phủ bất chấp tất cả để cướp Minh Châu , nhưng  nghĩ tới  đó Minh Châu sẽ hận  như thế nào,  liền tỉnh táo .
Vì ,  chỉ  thể đem tình yêu dành cho Minh Châu chuyển sang cho tiểu Tiễn Chi. Hơn nữa, tiểu Tiễn Chi càng ngày càng giống Minh Châu,  càng  thể kiềm chế  mà thêm yêu thích đứa bé  hơn.
Trong ba năm,  thật sự coi tiểu Tiễn Chi như con ruột của .
Trước cổng thành Lương Đô,   qua  tấp nập.  lúc , một chiếc xe ngựa sang trọng, nhẹ nhàng chậm rãi  . Gió thổi qua, rèm xe nhẹ nhàng  vén lên.
Binh lính  canh cổng thành vô thức   trong,  thấy một  phụ nữ mặc đồ trắng đeo mạng che mặt. Người phụ nữ mặc đồ trắng đang bế một đứa bé ba, bốn tuổi  tay.
Người phụ nữ đó đang cúi đầu  gì đó với đứa bé?
Cũng   đứa bé ngoan ngoãn đáp  điều gì, nàng   chọc , lông mày cong cong. Mặc dù phần lớn khuôn mặt của nàng   tấm mạng che khuất nhưng  khó để nhận  rằng nhất định là một mỹ nhân xinh  hiếm .
Binh lính canh giữ cổng thành  đến ngây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-55.html.]
Mãi cho đến khi  bạn đồng hành thúc cùi chỏ  ,   mới  hổ mà tỉnh táo .
Dạo gần đây Lương Đô  một vị thần y mới đến. Nghe  thần y  dung mạo tuấn mỹ, y thuật cao minh, cực giỏi trong việc điều dưỡng  thể cho các cô gái  xuất giá. Những cô gái   thần y khám và chữa trị  chỉ loại bỏ trăm bệnh mà còn trông mặt mày rạng rỡ, thu hút ánh  của   hơn xưa.
Minh Châu đội mũ rèm bước  quán , trong Nhã Gian, nam nhân   đợi nàng khá lâu .
“Ta còn tưởng nàng  đến.” Nam nhân tức Hoàng Đế Tề Tử Sở  Minh Châu mỉm  .
Minh Châu bỏ mũ xuống, tức giận liếc   một cái.
“Mỗi  Chi Chi gặp rắc rối là ngài  dùng cái cớ  yêu cầu  đến gặp ngài,    thể đổi sang cái khác ?”
“Cũng  thể  là .” Hoàng Đế  tự nhiên mà bước lên, hầu hạ Minh Châu  xuống: “Chi Chi là đứa trẻ mà  chăm nom từ nhỏ, cho dù nàng    gặp ,  cũng  đỡ để nó chịu ủy khuất.”
“Đều do các ngài chiều nó quen !” Minh Châu thở phì phò: “Chiều đến mức nó ngày càng vô pháp vô thiên, cái gì cũng dám , phiền c.h.ế.t mất.”
“Chi Chi đáng yêu như , nó giống nàng bao nhiêu! Sao nàng lúc nào cũng tỏ   thích nó ?” Hoàng Đế  tài nào hiểu .
“Vì    thích nó nào? Nó để  chịu khổ suốt mười tháng,  để  đau hàng mấy canh giờ lúc sinh nó . Ta rộng lượng  ghi thù nó mà các ngài còn mong  thích nó? Mơ mộng hão huyền cái gì thế?”
Hoàng Đế bất lực: “Rồi  ,   cái  nữa.”
Hắn   xuống bên cạnh Minh Châu: “Khoảng thời gian    tiến cống nhiều loại hoa quả tươi,  mượn tay Tấn Vương đưa đến cho nàng, nàng ăn  thấy ngon ?”
“Chỉ bằng xíu hoa quả  đáng tiền mà các ngài cũng    bớt giận?” Minh Châu nhẹ liếc   một cái.
Hoàng Đế tỏ vẻ đầy sủng nịnh: “Được ,  nàng  gì nữa nào?”
Minh Châu nhíu mày suy nghĩ: “Ta còn  nghĩ .”
 mà…
Nàng  Hoàng Đế nghi ngờ hỏi: “Lần  ngài dùng lý do gì mượn tay Tấn Vương?”
Hoàng Đế bắt lấy tay nhỏ của Minh Châu chơi đùa: “Lần     cố ý mượn tay ? Tấn Vương vội là vội chuyện công sự. Phía Đại Yến đổi Hoàng Đế, biên quan khá hỗn loạn   thời gian  Tấn Vương  đau đầu.”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Cho nên ...” Minh Châu  hì hì nhấn nhấn  n.g.ự.c Hoàng Đế: “Tấn Vương vì Đại Lương  sinh  tử mà   Hoàng Đế Đại Lương như ngài  cùng Tấn Vương Vương phi  chuyện mờ ám.”
“Gì mà mờ ám? Sao   khó  thế.” Hoàng Đế bất mãn nắm lấy một ngón tay của Minh Châu, khẽ cắn: “Chúng  chỉ tới gặp   mấy câu thôi,   liên quan đến cả danh dự .”
“Lừa  dối .” Minh Châu rút tay nhỏ của  về.
Nàng và Hoàng Đế như    một năm. Nguyên nhân chỉ là trong một   ngoài dạo phố Minh Châu  mang đủ tiền, khéo   đụng  Hoàng Đế cũng cải trang vi hành, Hoàng Đế giúp Minh Châu thanh toán tiền hàng. Đương nhiên, Minh Châu  ư là nghi ngờ cách  tình cờ gặp   của  .