Thi Tinh Thần ngoan ngoãn đáp với giọng còn non nớt: “Ta tên Thi Tinh Thần, nhũ danh Thần Thần.”
“Thần Thần? Tên  thật.” Minh Châu càng tỏ  dịu dàng, nàng ôm gọn Thi Tinh Thần trong lồng ngực, nhẹ giọng hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?”
“Ta ba tuổi sáu tháng.” Vòng tay của nàng thơm quá mềm quá,  chút  giống với mẫu .
“Ba tuổi sáu tháng ?” Minh Châu nhẹ giọng lặp ,  đó nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng Thi Tinh Thần: “Dì cũng  một đứa con trạc tuổi như ngươi, dì  thể giới thiệu hai đứa ngươi  quen với !”
“Thật ạ?” Dù  cũng là trẻ con,  thấy  bạn chơi Thi Tinh Thần liền cảm thấy cao hứng. Lại , khi Minh Châu  tỏ   thiết và dịu dàng thì  một ai  thể cưỡng  nàng.
“Đương nhiên .” Minh Châu  càng dịu dàng hơn: “Nếu ngươi đồng ý,  thì chúng   thể hẹn ngày! Lần  dì dẫn theo con dì  đây chơi với ngươi nha!”
“Dạ!” Thi Tinh Thần mê man gật đầu.
“Thần Thần.” Nhìn một lớn một nhỏ  chuyện vui vẻ, Hoa Tinh thấy  sốt ruột. Người  mặt  rõ  phận   thể  cảnh giác như  ?”
“Vị công tử .” Minh Châu   về phía Hoa Tinh: “Người  nãy là tiểu thư nhà Liễu Thái Phó, các ngươi    chọc  nàng !” Minh Châu tỏ vẻ lo lắng, biểu cảm  chút sơ hở.
Chuyện chọc  Liễu Tam cô nương   gì đáng giấu, bởi  Hoa Tinh bèn giải thích qua cho Minh Châu.
Hoàng Đế  ngó lơ bên cạnh thấy  bất mãn,   rót một ly  đưa cho Minh Châu, ý nhắc nhở nàng đừng bận tâm tới hai   liên quan  nữa.
Minh Châu mặc kệ  , nàng cẩn thận đưa chén  tới bên miệng Thi Tinh Thần: “Thần Thần  uống ?”
Thi Tinh Thần lắc đầu: “Cha nuôi   thể   khỏe,   uống .”
Ồ! Ma ốm !
Minh Châu uống sạch ly : “Xin , dì   chuyện .”
Minh Châu   Hoa Tinh hỏi: “Hóa  công tủ ngươi là   khắp Lương Đô bàn tán trong thời gian , là thần y nổi danh ?”
Hoa Tinh khiêm tốn gật đầu: “Chính là tại hạ.”
Ánh mắt Minh Châu sáng lên, nàng   chằm chằm: “Từ khi  danh thần y,  bèn  hy vọng  thể gặp mặt ngài,  ngờ hôm nay trời xui đất khiến  gặp  ngài ở đây.”
“Thân thể phu nhân  chỗ nào  khỏe ?” Hoa Tinh quan tâm hỏi.
Minh Châu lắc đầu, nàng tỏ  khá ngượng ngùng: “Không , chỉ là   thần y  thể giúp  điều dưỡng cơ thể, còn  thể giúp nữ nhân trở nên  hơn, , ...” Nàng càng  giọng càng nhỏ,  vẻ thật sự ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng như thể bôi phấn đỏ lên mặt, mê hoặc lòng  vô cùng.
Hoa Tinh và Hoàng Đế  đến thất thần.
“Dì.” Cuối cùng vẫn là Thi Tinh Thần lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ .
“Sao?” Minh Châu khó hiểu  nó.
Thi Tinh Thần ngượng ngùng: “Không, chỉ là   gọi dì thôi.”
“Ngươi thật đáng yêu.” Minh Châu  khen nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-58.html.]
“Phu nhân     , nếu còn  hơn,  thật sự  tưởng tượng    thể  đến mức nào.” Hoa Tinh ngây ngốc .
Lời   ngứa đòn ghê, Minh Châu bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn tỏ  rộng lượng: “Hôm nay  tiện ư? Vậy hôm khác   thể mời thần y tới phủ  ?”
Cũng  hẳn nhưng…  Minh Châu, ma xui quỷ khiến thế nào Hoa Tinh  hỏi: “Được,   phu nhân ở phủ nào?”
“Ta là  của Tấn Vương phủ.”
Hoa Tinh: “...”
Tấn, Tấn Vương phủ. Cách trang điểm , dung mạo xinh  , đúng như  nghĩ  phụ nữ  chỉ  thể là… Tấn Vương phi.
Giờ khắc , Hoa Tinh bỗng  cảm giác chột . Họ còn  kịp  các gì  bất ngờ đụng   trong cuộc .
Hơn nữa, Tấn Vương phi còn đang ôm Thần Thần trong ngực, con riêng của Tấn Vương và Minh Nguyệt tỷ tỷ.
Tấn Vương phi còn dịu dàng như , đối xử với Thần Thần  thiện như . Điều   cho Hoa Tinh thấy khó xử,   cảm giác  thể đối mặt với nàng. Thậm chí còn cảm thấy…    với nàng.
 thai độc trong  Thần Thần vẫn  bỏ.
Hoa Tinh cố gắng đáp ứng lời mời của  châu  chờ Minh Châu hẹn thời gian xong,  bèn  hổ dẫn theo Thi Tinh Thần nhanh chóng rời khỏi chỗ .
Hoa Tinh và Thi Tinh Thần  rời khỏi, sắc mặt Minh Châu lập tức  đổi.
Ban nãy nàng    phận của  cũng là để thử lòng  , quả nhiên! Thân phận của đứa trẻ  diện mạo y hệt Tấn Vương   đáng ngờ. Bằng , Hoa Tinh sẽ   phản ứng như thế.
“Được lắm Tấn Vương.” Minh Châu nổi giận đùng đùng, một tay gạt phăng chung   bàn xuống.
“Cho dù  giận thì cứ mắng  chửi , đừng   thương .”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Chung    Minh Châu gạt xuống chắc chắn vẫn còn bỏng.
Minh Châu tủi ,  Hoàng Đế  lên như hoa lê trong mưa: “Ngài cũng  thấy đứa bé  đúng !”
Hoàng Đế bình tĩnh gật đầu: “Không chắc là của Tấn Vương,  lẽ là nàng hiểu lầm .”
“Hiểu lầm kiểu gì?” Minh Châu cảm thấy Hoàng Đế đang giải vây cho Tấn Vương: “Ngài  thấy  xa lạ nào mà giống  như thế ? Hơn nữa nó, nó  bằng tuổi với Chi Chi? Cho nên, Tấn Vương   gạt  ngay từ đầu ?”
“Hắn gạt , gạt , gạt .” Càng  Minh Châu càng tức, nàng  nhịn  mà đánh   Hoàng Đế.
“Cẩn thận tay đau.” Hoàng Đế trấn an Minh Châu.
“Hơn nữa phản ứng của thần y  cũng  kỳ lạ,  khi  đoán   phận của , phản ứng  là khác lạ. Chắc chắn đứa bé   liên quan đến Tấn Vương.” Minh Châu căm thù .
“Vậy nàng định  thế nào?” Hoàng Đế nhẹ nhàng ôm Minh Châu  trong ngực.
Minh Châu vô cảm  Hoàng Đế: “Nếu đứa bé  là con trai của Tấn Vương thật,   ngài giúp  g.i.ế.c nó.”
Hoàng Đế: “...”