Khuôn mặt hại nước hại dân, những nam nhân   dễ dàng  nàng mê hoặc.
Hồng Cô  nghiêm túc từ chối Tấn vương để cho  đừng mơ mộng nữa. … Nhìn dáng vẻ  giận tự uy của Tấn vương,  nghĩ đến miêu tả tính tình chân thật của Tấn vương trong tình báo, nàng  nuốt xuống lời từ chối.
“Đương nhiên ngài  thể mang Minh Châu , nhưng… Minh Châu là cô nương chúng   bồi dưỡng nhiều năm, chúng   bỏ   nhiều tâm huyết, cho nên   thể  riêng vài lời với Minh Châu ?”
Tấn vương  Minh Châu hỏi ý của nàng, Minh Châu gật đầu.
Hồng Cô dẫn Minh Châu sang phòng bên cạnh, Thôi Văn Đạo  tới bên cạnh Tấn vương,  Tấn vương với vẻ thích thú: “Vương gia, ngài xác nhận ? Là cô nương  ?”
Tấn vương  nhịn  mỉm : “Là nàng ,   hề bài xích nàng . Sau khi ôm một  thì chỉ  ôm nàng   trong lòng  bao giờ buông .”
Thôi Văn Đạo đau răng liếc  .
Cô nương  dung mạo như , đừng  đến Tấn vương, chỉ sợ rằng tất cả nam nhân khắp thiên hạ  khi ôm một  thì đều sẽ nghiện!
“Vậy ngài  xác nhận chuyện đêm đó với nàng  ?”
Đêm đó…
Sắc mặt Tấn vương khó coi: “Nàng   nhớ rõ,    rằng cô nương đêm đó chắc chắn cũng  trúng thuốc. Chỉ sợ thuốc  so với loại thuốc trong cung của  còn mạnh hơn.”
Hắn lo lắng: “Không   ảnh hưởng đến sức khoẻ của nàng  .”
“Việc  ngài  cần  lo lắng.” Thôi Văn Đạo cực kỳ tự tin: “Y thuật của thuộc hạ vẫn ,  khi trở về vương phủ,   thể bắt mạch chăm sóc  thể miễn phí cho cô nương.”
…
Lúc , phòng bên cạnh.
Minh Châu khiêu khích  Hồng Cô.
Lão nữ nhân, nàng  cho rằng nàng   thể khiến cho nàng chấp nhận  phận ?
Nhìn ! Chỉ cần cho nàng một cơ hội, thì sẽ   nhiều nam nhân  lòng nàng,   ngay cả Tấn vương đương triều cũng  tránh khỏi việc  nàng mê hoặc ?
“Ngươi   gì?” Minh Châu thờ ơ hỏi nàng .
Hồng Cô chỉ tiếc rèn sắt  thành thép  Minh Châu: “Cô nương,     đang  gì ?”
“Đương nhiên  .” Minh Châu chăm chú  nàng, đôi mắt bùng cháy ngọn lửa tham lam: “Ta  Tấn vương yêu ,    Tấn vương phi.”
“Tấn vương phi?” Hồng Cô mỉa mai  Minh Châu: “Cô nương,  còn nhớ rõ  phận của  chứ? Người là Hoa Nương, Đại Lương từ lúc kiến quốc mấy trăm năm nay,   bao giờ  thấy việc hoàng tộc cưới một nữ tử thanh lâu  chính thê ?”
“Vậy thì ?” Minh Châu  quan tâm đến những điều : “Trước đây     nghĩa là    ,  đây   bởi vì đó   là . Hồng Cô,   một nam nhân nào  thể thoát khỏi sự mê hoặc của . Ta chắc chắn sẽ trở thành Tấn vương phi, sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Lương.”
Lời  của Minh Châu cực kỳ kiên định, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn  thể tả của nàng,  càng xinh  khiến cho    dám  thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-6.html.]
Hồng Cô sững sờ  nàng.
Nàng  thông minh, nàng tham lam, nàng độc ác.
  thừa nhận rằng, nàng thật sự quá mức xinh , đó là vẻ   thể thiêu đốt tất cả và đồng hoá tất cả.
Dưới vẻ  của nàng,  đạo đức,  quy tắc xử sự dường như tan thành hư vô để nhường đường cho nàng.
Vào lúc , Hồng Cô tin tưởng,  hiểu  nàng  tin tưởng rằng nàng  thể thành công.
Không,  đúng!
Không thể thế .
Nàng là nữ nhân của chủ tử, là cục thịt trong lòng chủ tử, nếu nàng  theo Tấn vương thì chủ tử   thế nào?
Hồng Cô dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu: “Cho dù  lợi hại thế nào thì cũng  thể trở thành Tấn vương phi . Tấn vương  thể  một nữ nhân  mất  trinh tiết.”
“Ngươi   đau quá.” Minh Châu nhíu mày phàn nàn.
Chẳng qua là…
Minh Châu phản ứng  và ngạc nhiên  Hồng Cô: “Ngươi   là  ý gì? Mất trinh tiết là ? Cát cung sa của  vẫn còn đấy!” Minh Châu    vén tay áo lên, lộ  cánh tay ngọc trắng nõn tựa như viên bạch ngọc  nhất  đính bằng mảnh cát cung sa sáng ngời.
Hồng Cô  khẩy, nàng  lấy từ trong tay áo một chiếc bình sứ nhỏ, đổ một giọt chất lỏng màu xanh biếc từ chiếc bình đó   nhỏ lên cát cung sa  cánh tay Minh Châu.
Ngón tay xoa nhẹ,  đến hai giây, cát cung sa đỏ tươi tự nhiên rơi .
Minh Châu: “...”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Đây là chuyện gì ?” Vẻ mặt Minh Châu kỳ lạ  Hồng Cô.
Đã đến nước  , nàng   cần  tiếp tục giấu giếm nữa. Nếu còn tiếp tục giữ bí mật,  khi  đầu của chủ tử cũng xanh lè .
“Hai tháng , buổi đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi,   là  của Đông gia .”
“Ngươi , đêm đó Lâm Cẩm Hi phá  ?” Sau khi hỏi xong câu , Minh Châu lập tức cúi đầu, Hồng Cô  thể  thấy biểu cảm của nàng lấy . Không rõ  lúc  rốt cuộc nàng thấy chán ghét,  là cái gì khác.
“ ,  những thế,  còn đang mang thai hài tử của Đông gia, thai  hai tháng . Trong  thời gian ,  thường xuyên buồn nôn,   vì mùa hè cay đắng , đó chỉ là nôn nghén bình thường thôi. Thuốc mà Đông gia luôn  dỗ dành  uống cũng   là thuốc điều dưỡng  thể, mà đó là thuốc an thai.”
Minh Châu: “...”
“Thế nên! Cô nương,   chỉ mất trinh, mà  còn đang mang thai,    thể  Tấn vương phi đây?”
Đây đúng là…
 là đang buồn ngủ thì   đưa gối!
Minh Châu ngẩng đầu mỉm   Hồng Cô: “Vậy thì  lẽ khiến ngươi thất vọng , ngươi   tại  Tấn vương đến Cẩm Tâm Các ? Bởi vì! Cũng đúng đêm đó, hoa khôi của Cẩm Tâm Các chúng  ngủ cùng  một đêm, nhưng   biến mất . Hắn   dung mạo của hoa khôi , nên mới cho rằng  đó là .”