Tấn Vương ngẩn : “Một nữ nhân yếu đuối   thể    những lời thâm sâu như thế,   là bổn vương đột nhiên  gặp nàng . Bổn vương  xem rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mới  thể đặc biệt như . Hơn nữa lời nàng   cũng   đạo lý. Nếu như thật sự lấy tiền từ các thương nhân lớn thì bổn vương cũng nhất định  để họ chịu thiệt.”
Thôi Văn Đạo  mà, Vương gia của    là loại  cổ hủ, ngoan cố.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Vương gia, ngài   thuộc hạ sắp xếp cho ngài và nàng  gặp  ? Nếu như chúng  dùng biện pháp  thì  ai thích hợp   phụ trách hơn nàng  cả.”
Tấn Vương gật đầu, đôi mắt sắc bén tập trung  một điểm: “Ngày mai, ngày mai bổn vương  gặp nàng  một .”
“Nàng  thật sự  giống với những nữ nhân bình thường khác, ngài sẽ  thất vọng khi gặp nàng  .” Thôi Văn Đạo  nhẹ
“Được .” Tấn Vương  y trêu chọc: “Đây là  đầu tiên  thấy ngươi sùng bái một nữ nhân như thế,  nào? Thích ?”
Nói đến chủ đề  Thôi Văn Đạo  chút   tự nhiên nhưng vẫn theo bản năng giải thích với Tấn Vương: “Chưa đến mức thích nhưng  cũng thật sự là  cảm tình với nàng   điều cũng  đến mức tình yêu nam nữ.”
Tấn Vương   gì, chỉ  y bất đắc dĩ lắc đầu.
Ài! Tên quân sư  của  cái gì cũng  chỉ là quá chậm tiêu. Hắn cũng  cưới thê tử , con cũng ba tuổi . Y vẫn cô đơn lẻ bóng, cũng   đến khi nào mới thật sự thông suốt đây! Tấn Vương đột nhiên  cảm giác bản  vượt trội hơn .
Buổi tối,  đường về phủ Tấn Vương tình cờ gặp An Dật Vương. Tiểu Tiễn Chi nhảy xuống từ xe ngựa của An Dật Vương.
“Cẩn thận chút.” Giọng  nhẹ nhàng của An Dật Vương truyền  từ trong xe ngựa.
“Chi Chi, hoàng thúc.” Tấn Vương cưỡi ngựa dừng  bên cạnh xe ngựa.
“Phụ vương.” Tiểu Tiễn Chi vẻ mặt vui sướng, đôi mắt sáng lấp lánh  Tấn Vương.
Một ngày  gặp con trai, Tấn Vương cũng  nhớ con,  xoay  tao nhã xuống ngựa, ôm Tiểu Tiễn Chi  lòng: “Tiểu tử thối,   quấy rầy hoàng thúc tổ hả?”
Tiểu Tiễn Chi tinh nghịch  mặt quỷ với : “Không  nhé! Là hoàng thúc tổ nhớ con, đặc biệt đón con đến vương phủ với  đó.”
Tấn Vương mới  tin,  nhéo mạnh cặp m.ô.n.g nhỏ của Tiểu Tiễn Chi.
“Phụ Vương.” Tiểu Tiễn Chi ôm cổ Tấn Vương, nó   nhéo  ngứa  đau.
“Tấn Vương.” An Dật Vương xuống khỏi xe ngựa, cưng chiều  Tiểu Tiễn Chi, “Chi Chi   sai, là  nhớ nó mới đón nó đến vương phủ.”
Được ! Hoàng thúc cũng  như  , Tấn Vương còn  thể  gì đây?
“Hoàng thúc,    trong  một lát ?” Tấn Vương theo bản năng khách sáo mời An Dật Vương một câu.
An Dật Vương gật đầu: “Được thôi, bổn vương cũng  chút nhớ  sân  từng sống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-60.html.]
Tấn Vương: “...”
An Dật Vương   như  , Tấn Vương chỉ  thể cung kính mời   thôi.
Tại vương phủ,  khi  hạ nhân báo tin Tấn Vương trở về, vẻ mặt Minh Châu bỗng đông cứng . Nhớ đến đứa trẻ lúc sáng nay, đôi mắt xinh  của nàng tràn đầy lạnh lẽo.
Hậu trạch là nơi ở của nữ quyến, An Dật Vương là nam trưởng bối nên cũng  thể trực tiếp  . Vì ,  theo hạ nhân của vương phủ trực tiếp  đến phòng khách, nơi mà  từng sống qua.
Nếu   gì bất ngờ xảy , tối nay  sẽ ở  vương phủ một đêm,   về phủ của  nữa.
Tất nhiên, loại chuyện đưa Tiểu Tiễn Chi về  đó lợi dụng trời tối để  ở  qua đêm của An Dật Vương cũng    đầu .
“Minh Châu.” Một ngày  gặp Minh Châu, Tấn Vương  nhớ  chịu nổi . Hắn vui vẻ bế con trai  đến chỗ Minh Châu.
“Mẫu phi.” Minh Châu  tháo hết trang sức  đầu, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, thoải mái, tóc cũng để thả tự nhiên. Cả  như bớt  vẻ xa hoa  thể với tới lúc ban ngày,   đó là sự mong manh, thuần khiết, tạo cảm giác dễ gần hơn.
Minh Châu lạnh nhạt  hai cha con một lát  lập tức thu  ánh .
Mỗi  Tấn Vương từ bên ngoài trở về, Minh Châu  bao giờ nhẹ nhàng chăm sóc . Nếu như cần hầu hạ cũng là việc của  hầu. Nàng là nữ chủ nhân của vương phủ, chứ   nha đầu của Tấn Vương.
“Trở về .” Tiểu Tiễn Chi chạy đến bên Minh Châu, nắm lấy góc áo của nàng,  đó dùng ánh mắt ngưỡng mộ ngước  nàng, Minh Châu lúc  mới chậm rãi mở miệng .
“Ừm.” Tấn Vương  quen với thái độ  của Minh Châu từ lâu ,  tiến  gần,  ôm Minh Châu  lòng.
Minh Châu chán ghét đẩy  : “Chưa tắm thì đừng  ôm . Ai mà   từ  về,    dính thứ gì bẩn thỉu, hôi hám thì .”
Tấn Vương: “...”
Tấn Vương khóe miệng giật giật, bất lực  Minh Châu: “Được ,  ! Ta  tắm.”
Hắn  con trai: “Có   với phụ vương ?”
Tiểu Tiễn Chi  đầu , dùng cái đầu nhỏ đối diện với , sắc bén : “Không ,  khi cùng hoàng thúc tổ về vương phủ con  tắm .”
Hoàng thúc tổ? Sắc mặt Minh Châu  chút  đổi, An Dật Vương  đến vương phủ ?
Thế bây giờ   về ? Hay  giống như , đang ở trong nhà khách?
“Được ! Vậy phụ vương tự   .” Tấn Vương tiếc nuối, con trai lúc tắm rửa  chút ồn ào nhưng mỗi  tắm cho con, trong lòng  đều  hạnh phúc.
Sau khi Tấn Vương , Minh Châu cũng   Tiểu Tiễn Chi mà dựa   chiếc ghế dài mềm mại, cầm lấy cuốn truyện tài tử giai nhân lên chậm rãi .
Nói là xem truyện nhưng thật  tâm trí nàng  nghĩ đến chuyện khác. Nàng đang nghĩ xem    thể hỏi  sự thật từ Tấn Vương.