“Đau nhiều hơn sao?” Tấn Vương lòng như lửa đốt, đi nhanh ra ngoài phân phó hạ nhân mời thái y trong phủ đến đây.
Bên cạnh còn có Tấn Vương cùng Tiểu Tiễn Chi, An Dật Vương cũng không thể trực tiếp biểu hiện quá mức cảm xúc của mình được. Hắn chỉ dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn Minh Châu không chớp mắt nhưng sự quan tâm, đau lòng trong đáy mắt sắp tràn ra ngoài rồi.
Minh Châu chú ý tới ánh mắt của hắn, nàng không nói gì cả, chỉ nhìn hắn rồi
mỉm cười ngoan ngoãn.
An Dật Vương: “...”
An Dật Vương khóe miệng nhịn không được mà cong lên một chút.
Tối qua, hắn làm hơi quá rồi, rõ ràng biết là ở Tấn Vương phủ, địa điểm không thích hợp. Rõ ràng biết buổi đêm có gió, cơ thể của Minh Châu yếu đuối nhưng vẫn bị nàng câu dẫn đến mức mất hết lý trí, không còn để ý gì cả. Rốt cuộc là do khả năng tự chủ của hắn kém quá, hôm nay mới hại nàng mắc bệnh.
Thái y này là người lần trước Hoàng Đế ban cho Tấn Vương, chuyên phục vụ cho Tấn Vương phủ. Vì vậy, hạ nhân vừa bước vào thì thái y cũng đến nơi.
“Bái kiến hai vị Vương gia, bái kiến Vương phi nương nương.”
“Không cần đa lễ, nhanh khám bệnh cho Vương phi nương nương.” Tấn Vương đi lên trước, ngồi bên cạnh Minh Châu.
Thật lâu sau…
“Sao rồi?” An Dật Vương bế Tiểu Tiễn Chi nhàn nhạt hỏi một câu.
Thái y cất khăn tay khám bệnh: “Không có vấn đề gì, Vương phi nương nương có lẽ là vô tình gặp gió thổi, nên mới bị đau đầu nhưng vẫn nên uống thuốc Lưỡng Tế Đường để điều hòa lại, phòng khi bệnh tình nặng thêm, nhiễm phong hàn.”
Uống thuốc? Minh Châu tỏ ra rất chán ghét.
Nhưng…thôi vậy, thôi vậy. Sức khỏe của bản thân quan trọng hơn, Minh Châu nhăn nhó mặt mày, oán hận vô cùng.
Thật đáng yêu! An Dật Vương ở một bên chú ý biểu cảm của Minh Châu không nhịn được mà nở nụ cười nhưng sau khi cười xong hắn lại thấy đau lòng. Hắn biết là Minh Châu của hắn sợ đắng đến như thế nào, đều là do hắn không cẩn thận mới để nàng phải uống thuốc đắng.
Lần sau, nếu như còn có lần sau, hắn nhất định sẽ cẩn thận hơn.
Tấn Vương gần đây rất bận, An Dật Vương cũng không tốt hơn là bao nhiêu. Hắn tuy không can thiệp vào chuyện triều chính nhưng cũng không phải là không có chuyện gì để làm. Chưa kể đến, Hoàng Đế lo sợ An Dật Vương cùng với Minh Châu ngấm ngầm cấu kết với nhau, âm thầm khiến An Dật Vương luôn có chuyện phải làm.
Vì vậy sau khi dùng bữa sáng xong, hai người đều rời đi.
Về phần Tiểu Tiễn Chi, trước khi xảy ra sự việc đánh hoàng tử, nó mỗi ngày đều được thái giám trong cung đón đến hoàng cung, cùng với hoàng tử đến thư phòng nghe thái phó giảng bài.
Đương nhiên là Tiểu Tiễn Chi không thích học hành rồi, mỗi lần đến lớp đều kiếm cớ ra ngoài đuổi gà bắt chó nhưng có hoàng đế nuông chiều, che chở, cuối cùng chỉ có thể không cam tâm mà từ bỏ việc dạy dỗ Tiểu Tiễn Chi.
Sau sự việc đánh hoàng tử cho đến bây giờ, Tiểu Tiễn Chi chưa vào cung một lần nào nữa.
“Mẫu phi.” Tiểu Tiễn Chi lo lắng nhìn Minh Châu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-64.html.]
Minh Châu nhàn nhạt lên tiếng, nàng đang suy nghĩ, nên mang Hoa Tinh mời đến Tấn Vương phủ để cảnh cáo hắn, hay là tạm thời không để lộ mục đích, tiếp xúc với bọn hắn thêm vài lần đã?
Sau khi khó khăn uống hết thuốc, tâm trạng của Minh Châu lập tức xấu đi.
Nàng dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn Tiểu Tiễn Chi.
Thật là vô dụng. không phải người xưa nói rằng trẻ con ở cùng người lớn lâu ngày, sẽ càng ngày càng giống nhau sao? Sao Tấn Vương ở bên nó ba năm, nó vẫn không thể thừa hưởng được bất kỳ đặc điểm nào của Tấn Vương thế?
Thật sự để cho đứa trẻ bẩn thỉu đó dễ dàng đánh bại ở vẻ ngoài rồi?
Xui xẻo!
“Mẫu phi.” Tiểu Tiễn Chi đáng thương nắm lấy góc áo của Minh Châu.
“Tránh xa ta ra.” Minh Châu kéo lại quần áo của mình khỏi tay Tiểu Tiễn Chi.
Tiểu Tiễn Chi: “...”
Sau khi gặp Thôi Văn Đạo, Thôi Văn Đạo báo cáo với Tấn Vương chuyện của ngày hôm qua: “Vương gia, thần đã mời nàng ấy đến rồi, người nghĩ nên mời nàng ấy trực tiếp đến đại doanh Kinh Giao, hay là chọn một địa điểm khác?”
“Không cần phiền phức như vậy, cứ đưa nàng ấy đến đây đi.” Chỉ là gặp mặt thôi, sao phải phí nhiều tâm tư như vậy chứ.
Thôi Văn Đạo nhận lệnh, lập tức lui xuống làm việc.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Mà lúc này, Tấn Vương đang chau mày suy nghĩ về thái độ của Minh Châu đối với hắn tối qua và hôm nay.
Càng nghĩ, hắn càng khẳng định suy đoán của mình là đúng: “Minh Châu chắc là giận ta chuyện gì đó rồi. Nhưng mà nguyên nhân là gì chứ? Lẽ nào là…”
Nhớ đến hôm nay Minh Châu có nhắc đến chuyện hắn dạo này rất bận rộn. Vậy nên nàng cảm thấy hắn đang lạnh nhạt với nàng, là đang giận dỗi với hắn sao?
Thật là một bình giấm nhỏ! Tấn Vương cười vô cùng vui vẻ.
Nhưng công việc gần đây thật sự rất quan trọng, hắn cũng không thể vứt đấy không quan tâm mà ở cùng Minh Châu được. Thôi vậy, giận dỗi thì giận dỗi vậy! Đợi sự việc này xong xuôi hắn đến tìm Minh Châu, dỗ dành nàng sau vậy.
Chi nhánh của hiệu buôn Thịnh Thế ở Lương Đô, Thi Minh Nguyệt ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài lần nữa.
Nhưng lúc nàng ấy định mở cửa ra lại bị Hoa Tinh chặn lại. Biểu cảm trên mặt Hoa Tinh có chút kỳ quái, khuôn mặt trẻ con hiện lên những cảm xúc đan xen nhau, oán hận sâu sắc.
Thi Minh Nguyện tối qua trở về quá muộn, lúc đó Hoa Tinh và Thi Tinh Thần đều đã ngủ rồi, nên nàng ấy cũng không biết chuyện xảy ra với Hoa Tinh và Thi Tinh Thần ngày hôm qua.
“Tiểu Tinh, làm sao thế?” Thi Minh Nguyệt quan tâm nhìn hắn.
“Ta…” Hoa Tinh muốn nói lại thôi.
Thi Minh Nguyệt dịu dàng cười nhẹ: “Sao ấp a ấp úng thế, giữa chúng ta còn có gì không thể nói sao?”
Được rồi! Hoa Tinh cân nhắc lời nói một chút, kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Thi Minh Nguyệt.