Minh Châu   cùng   tiếp đề tài  nữa, nàng liền  dậy,   ngoài.
“Minh Châu.” Tấn Vương  ngăn Minh Châu  nhưng nàng  ghét bỏ tránh xa .
“Buổi tối hôm nay,   ở Cẩm Tâm Các,  nào? Chàng   theo  ? Chàng  sợ khắp nơi đều đồn rằng Vương gia mang thê tử  tìm kỹ nữ ?”
Tấn Vương: “...”
Nói xong, Minh Châu liền đem theo tâm phúc của    khỏi Tấn Vương phủ.
Để  Tấn Vương đáng thương  một  ở đó  hiểu chuyện gì. Hắn chỉ  cùng Minh Châu chỉ sẻ tâm tình thôi mà,   biến thành như  ? Có ai  cho  ,  rốt cuộc là  sai cái gì?
Lúc rời , Minh Châu đột nhiên gặp  Thôi Văn Đạo, tối muộn  mà  còn đến để tìm Tấn Vương.
“Vương phi nương nương.” Thôi Văn Đạo kinh ngạc  Minh Châu : “Nương nương,  trễ như   ngài còn    thế?”
“Về nhà  đẻ.” Minh Châu nhàn nhạt đáp.
Hả? Về nhà  đẻ?
Không,  đúng, Tấn Vương phi xuất  là hoa nương,  gì  nhà  đẻ cho nên nàng, nàng, nàng   đang  đến Cẩm Tâm Các 
Hoang đường, thật sự quá hoang đường. Đường đường là Cao nhất phẩm Vương phi,   thể  liên quan đến nơi dơ bẩn như thế chứ.
“Nương nương, ngài đang  đến Cẩm Tâm Các ?”
Minh Châu   gì nhưng cũng  phủ nhận. Không phủ nhận như  còn   là đang ngầm thừa nhận ?
Thôi Văn Đạo cảm thấy  khó thở: “Việc  Vương gia   ?”
Minh Châu  khẩy: “Biết! Ta về Cẩm Tâm Các   là   Vương gia cho phép ? Dù  thì chỉ   rời , mới  chỗ cho mỹ nhân và con trai ở trong lòng Vương gia nhảy  đúng ?”
Thôi Văn Đạo: “...”
Thôi Văn Đạo mờ mịt, Vương phi đang  cái gì ? Mỹ nhân và con trai ở nơi nào đến thế?
“Vương phi nương nương, ngài   hiểu nhầm gì đó ?”
“Hiểu lầm? Không  ! Ta cùng Vương gia  phu thê ba năm  nhưng đây là  đầu thấy Vương gia coi trọng một nữ nhân như thế.” Nói đến đây, Minh Châu liền chậm rãi bước , nàng   vài bước,  đó bình tĩnh  Thôi Văn Đạo : “Thật   đều  hết, đám tâm phúc của Vương gia như các ngươi  phục . Đừng phủ nhận, chỉ với  phận của  thôi  khiến cho  phận của Vương gia  phỉ báng . Nếu   Tấn Vương khăng khăng chọn , chỉ sợ là các ngươi sẽ tìm  đến g.i.ế.c c.h.ế.t . Dù  thì nhiều lúc chỉ   c.h.ế.t mới  thể chấm dứt hết những lời đồn thổi đó. Nếu như nhiều năm    nhắc đến chuyện hoang đường năm đó của Tấn Vương thì cũng chỉ cảm thán là phong lưu thời tuổi trẻ thôi. Còn về phần   c.h.ế.t như ,  lẽ là sẽ  mắng là tâm cơ lớn nhưng mệnh mỏng,  nhận nổi phúc khí của Tấn Vương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-68.html.]
“Vương phi.” Giọng điệu của Minh Châu nhàn nhạt, cũng   gì đau buồn nhưng Thôi Văn Đạo  thấy   khó chịu. Hắn    nàng tự hạ thấp  như .
! Hắn thừa nhận là      hài lòng với xuất  của nàng, cảm thấy nàng là yêu nữ hại nước hại dân, mê hoặc Tấn Vương nhưng gặp nàng nhiều, mỗi  nàng  nũng với Vương gia, nàng thỉnh thoảng sẽ cau mày, mỉm , nàng vô tình   . Lòng  cũng từ từ chùng xuống.
  ,  và Tấn Vương là quân thần, là chủ tớ, Tấn Vương đối với   ơn. Hắn nếu như nảy sinh ý nghĩ  an phận với thê tử của Tấn Vương, đó chính là đại nghịch bất đạo, cho nên   nay đều kiềm chế. Hắn  dám để tâm tư của  lộ  ngoài, dù chỉ là một chút.
Minh Châu  khẽ một tiếng,  tranh cãi với Thôi Văn Đạo nữa, xoay  bước lên ghế đẩu,  lên xe ngựa.
 khi nàng bước  xe ngựa, nàng đột nhiên  đầu : “Mỹ nhân Vương gia gặp hôm nay tên là gì? Cũng nên  cho   để   chuẩn , cũng   khi nào nàng  phủ để  tỷ  với .”
Thôi Văn Đạo theo bản năng trả lời Minh Châu: “Người mà Vương gia gặp ngày hôm nay, nàng  tên là Thi Minh Nguyệt.”
Họ Thi? Quả nhiên! Chính là  ruột của tên nghiệt chủng !
Tốt lắm! Tốt lắm! Tấn Vương quả nhiên   ,  thật sự dám  thế! Lừa nàng xong   như   việc gì, nàng     lừa thảm quá! Nàng còn nghĩ  là tên ngốc dễ nắm bắt thì  kẻ ngu ngốc thật sự chính là nàng.
Nghĩ đến đây, Minh Châu trong lòng  khó chịu, còn  cả  hổ và tức giận.
“Đi Cẩm Tâm Các.” Giọng nàng lạnh lùng cất lên.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Sau khi  xe ngựa rời khỏi tầm mắt, Thôi Văn Đạo mới tỉnh táo .
“Xong ! Vương phi, ngài  hiểu nhầm cái gì đó !” Thôi Văn Đạo chán nản đ.ấ.m  bức tường bên cạnh.
Hắn bước thật nhanh  Tấn Vương phủ, cũng  thèm để ý   mạo phạm ,  thèm để ý hạ nhân ngăn cản,  thẳng đến nội viện.
Lúc  tại cửa nội viện, Tấn Vương mờ mịt  im tại chỗ.
“Vương gia.” Thôi Văn Đạo lên tiếng.
Tấn Vương  hồn: “Là ngươi ! Sao ngươi  đến đây.”
Sao  tới đây  quan trọng, Thôi Văn Đạo bay giờ  nhớ  là tại    đến tìm Tấn Vương. Hắn chỉ bất mãn  Tấn Vương, ngữ khí  chút nôn nóng  kiềm chế : “Vương gia,   mới gặp Vương phi nương nương ở ngoài cửa.”
Minh Châu, đúng  Minh Châu.
Tấn Vương vội vàng  : “Minh Châu  ?”
“Vương phi nương nương  xe ngựa  Cẩm Tâm Các .” Thôi Văn Đạo lúc  hận bản   thể đẩy Tấn Vương  luôn, “Vương gia, ngài nhanh đem nương nương đưa trở về đây ! Nương nương  thông minh,  xe ngựa  bình thường, chỉ cần ngài nhanh chóng đuổi theo, đem  về. Sẽ   gì ngoài ý  xảy  .”
Dù  ở một nơi như Lương Đô, là nơi tụ tập của nhà quyền quý, thông tin nhanh chóng. Sao  thể chắc chắn rằng    vô tình phát hiện  chuyện Tấn Vương phi đến Cẩm Tâm Các ?