Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê - Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-06-14 04:06:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu không phải có Chi Chi nhắc nhở, hiện tại chỉ sợ hắn đã tiến cung tìm Hoàng Đế để mượn Cấm vệ quân giúp hắn tìm người khắp Lương Đô này.

Có trời mới biết hắn lo lắng cho nàng đến mức trái tim sắp nhảy cả ra ngoài.

“Minh Châu, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Nàng nói cho ta biết được không? Nàng nói cho ta, ta làm sai chỗ nào, ta sửa được không, nàng đừng như vậy. Nàng như vậy ta rất hoảng, ta không biết rốt cuộc ta làm sai chỗ nào. Ta không biết phải làm thế nào nàng mới có thể nguôi giận, ta thậm chí không biết câu tiếp theo mà ta nói có khi lại khiến nàng giận thêm không?” Ba năm, nhan sắc của Tấn Vương càng ngày càng hoàn thiện hơn, trở nên vô cùng tuấn mỹ. Thời điểm không nói lời nào, không có biểu cảm gì, hoàn toàn không phụ lòng mỹ danh chiến thần của hắn. Thế nhưng một người kiên nghị như vậy, lúc này trên gương mặt lại tràn đầy hoảng loạn và bất lực.

“Ngài thật sự muốn ta nói rõ sao?” Bàn tay nhỏ nhắn của Minh Châu chậm rãi vuốt ve trên sườn mặt Tấn Vương, âm thanh nhẹ nhàng vô cùng. Tấn Vương gấp gáp gật đầu.

“Tốt thôi.” Minh Châu đẩy hắn ra, chậm rãi bước vài bước, trong giọng nói mang theo sự phiền muộn vô cùng: “Vương gia, ba năm vừa rồi ngài đối xử với ta thật sự rất tốt, trước kia ta vẫn luôn cho rằng ta đã gả cho một trượng phu tốt. Hắn yêu quý ta, yêu thương đứa trẻ ta sinh ra, hoàn toàn không để bụng xuất thân thấp kém của ta, nâng niu ta trong lòng bàn tay mà yêu thương. Nhưng mà đột nhiên có một ngày, ta phát hiện hóa ra trước nay ta đều sinh hoạt trong sự lừa dối, trượng phu của ta đối với ta cũng không phải toàn tâm toàn ý. Hắn ở bên ngoài có kiều thê ấu tử khác, hắn cũng sẽ động lòng với nữ nhân khác.”

Tấn Vương: “...”

“Minh Châu.” Tấn Vương không hiểu, hắn thật sự không hiểu, Minh Châu rốt cuộc đang nói cái gì?

“Ta không hiểu. Ta nghe không hiểu nàng đang nói gì, cái gì mà kiều thê ấu tử, động lòng đối với nữ nhân khác, đây đều là lời nói vô căn cứ.”

“Còn muốn gạt ta?” Minh Châu thất vọng nhìn Tấn Vương, hiện tại nàng phiền chán Tấn Vương vô cùng, trong mắt đều là sự chán ghét: “Ngài đi đi! Ta sẽ không theo ngài quay trở về Tấn Vương phủ, chờ khi nào ngài suy nghĩ cẩn thận, muốn nói chuyện thẳng thắn với ta, ngài lại đến tìm ta!”

Tấn Vương: “...”

Cứ như vậy Tấn Vương bị Minh Châu đuổi ra ngoài.

Lúc này cả người hắn đều mơ hồ toàn thân đều hiện ra vẻ thất thố và khó hiểu.

An Dật Vương ôm tiểu Tiễn Chi chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tấn Vương ra, An Dật Vương than nhẹ một tiếng, tiến lên nói: “Tấn Vương phi không muốn trở về với ngươi sao?”

Tấn Vương ngơ ngác gật đầu, hắn mong đợi nhìn An Dật Vương: “Hoàng thúc, ta rốt cuộc nên làm thế nào bây giờ?”

An Dật Vương lắc đầu: “Bổn vương chưa bao giờ cưới vợ, chuyện này thật sự không giúp đỡ được ngươi.”

Đúng vậy! Hoàng thúc là một người độc thân, sao có thể cho mình kiến nghị gì được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-72.html.]

“Như vậy đi!” An Dật Vương không chút để ý mở miệng nói: “Trước tiên tạm thời để Tấn Vương phi ở lại trong phủ của ta đi! Đương nhiên, nếu như ngươi không yên tâm, có thể cưỡng ép đưa Tấn Vương phi đi. Nhưng mà ta thấy Tấn Vương phi không phải kiểu người sẽ nhẫn nhục chịu đựng, nếu như ngươi thật sự cưỡng ép đưa nàng đi, chỉ sợ các ngươi sẽ còn tiếp tục cãi nhau!”

Cưỡng ép đưa Minh Châu đi? Không, không được, Minh Châu sẽ chỉ càng hận hắn hơn.

Tấn Vương lắc đầu: “Ta đương nhiên là tín nhiệm hoàng thúc.”

An Dật Vương vui mừng nhìn Tấn Vương: “Ngươi cũng không cần sợ rằng sẽ có lời đồn vớ vẩn lan truyền trong Lương Đô, Tấn Vương phi đến đây lặng yên không một tiếng động, mà quy củ trong phủ của bổn vương cũng coi như nghiêm khắc, sẽ không có người nói lung tung. Tấn Vương phi ở nơi này, ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết.”

“Hơn nữa.” An Dật Vương nhìn tiểu Tiễn Chi, “Ngươi cũng có thể để Chi Chi ở lại nơi này, cũng coi như là một chiêu đánh yểm hộ. Tuy rằng ta không thẹn với lương tâm nhưng khó bảo đảm được sẽ không có người xấu muốn nhân cơ hội để làm loạn.”

“Được rồi.” Tấn Vương gật đầu, mất mát nhìn nhi tử: “Chi Chi, con tạm thời bầu bạn cùng với mẫu phi ở trong nhà của hoàng thúc tổ có được không?”

“Dạ được.” Có thể làm bạn với mẫu phi, còn có thể quang minh chính đại ở cùng với hoàng thúc tổ mà mình yêu quý nhất, tiểu Tiễn Chi lập tức ném Tấn Vương ra khỏi đầu, hưng phấn gật đầu.

“Tiểu tử thối.” Nhìn nhi tử không chút do dự lựa chọn An Dật Vương, trong lòng Tấn Vương có chút ghen tuông.

Không đưa được Minh Châu trở về, trên đường trở về bằng mắt thường cũng có thể thấy cả người Tấn Vương uể oải hẳn xuống.

“Vương gia, vương phi nương nương vì sao không trở về cùng với ngài?” Thôi Văn Đạo khó hiểu hỏi.

“Minh Châu nàng giận ta, không muốn cùng ta trở về.” Tấn Vương bày ra sắc mặt sống không còn gì luyến tiếc.

“Nhưng mà…” Thôi Văn Đạo có chút chần chừ: “Vương phi nương nương cứ như vậy mà ở lại An Dật Vương phủ, liệu có khác người quá hay không?”

Tấn Vương xua xua tay, “Hoàng thúc tính tình đạm mạc, đồng ý tiếp nhận Minh Châu đều là vì Chi Chi. Chỉ cần chúng ta không tiết lộ tin tức ra ngoài thì sẽ không có vấn đề gì.”

Thôi Văn Đạo: “...”

'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'

Thôi Văn Đạo cũng không biết nên nói cái gì. Y thật sự không hiểu, Vương gia nhà bọn họ cũng coi như khôn khéo. Nhưng vì sao cứ hễ sự việc dính đến vương phi nương nương thì lại ngu dốt như vậy chứ? Ngài ấy rốt cuộc là không hiểu thật hay giả vờ đây!

“Không nói nữa, Minh Châu tạm thời đã an toàn rồi. Hiện tại việc cấp bách là làm thế nào mới có thể khiến Minh Châu nguôi giận.”

Tốt rồi! Vương gia còn không thèm truy cứu, vậy y rốt cuộc ở chỗ này nổi giận làm cái gì? Thôi Văn Đạo khẽ nói, hận sắt không thể rèn thành thép.

Loading...