“Vương gia, ngài có thể nói lại với thuộc hạ tình hình ở chung cuối cùng của ngài với vương phi có được không? Có lẽ thuộc hạ có thể cho ngài kiến nghị.” Tuy rằng trong lòng y đã có suy đoán từ sớm.
Trong lòng Tấn Vương ngại ngùng, hắn và Minh Châu phu thê ở chung vốn là chuyện tư mật, việc như vậy mà nói ra thì cũng…
Nhưng nghĩ đến đầu óc linh hoạt của Thôi Văn Đạo, hắn lập tức đè xuống sự ngại ngùng trong lòng, chậm rãi thuật lại sự tình một lần.
Sau khi nghe xong Thôi Văn Đạo thật sự là không biết nên nói gì.
Y không biết phải nói thế nào nữa, bất đắc dĩ nhìn Tấn Vương nói: “Vương gia, ngài thật sự không cảm thấy có vấn đề gì sao?”
Tấn Vương lắc đầu.
“Vương gia, đừng nói là vương phi nương nương, cho dù là bất kỳ một nữ nhân nào mà nghe được trượng phu ở trước mặt mình khích lệ một nữ nhân khác, cho dù là vì lý do gì thì nàng cũng sẽ tức giận. Đây không phải vấn đề keo kiệt hay không, mà là bởi vì hành động như vậy của ngài là đang lẫn lộn giữa giới hạn của thưởng thức và hảo cảm. Trong lòng vương phi nương nương bất an, đương nhiên sẽ phản ứng mạnh mẽ.”
Tấn Vương: “...”
“Cho nên thật sự là vấn đề của ta sao?”
Thôi Văn Đạo gật đầu.
“Vậy, vậy ta nên làm gì bây giờ?” Tấn Vương chờ mong nhìn Thôi Văn Đạo.
Thôi Văn Đạo thở dài, y vẫn là luyến tiếc Minh Châu bởi vì chuyện này mà chịu tủi thân. Cũng sợ Minh Châu thật sự ở lâu dài trong phủ An Dật Vương, cùng An Dật Vương xảy ra chuyện gì, sau khi sự tình bại lộ dẫn tới bản thân vạn kiếp bất phục.
Y nhìn Tấn Vương: “Vương gia, chuyện giữa ngài và vương phi nương nương điểm mấu chốt của tất cả là vì Thi Minh Nguyệt. Ngài chỉ cần lập tức cách xa nàng ấy ra, không gặp nàng ấy, thời gian trôi qua thì sự tình giữa ngài và vương phi nương nương sẽ có thể giải quyết dễ dàng.”
“Nhưng mà còn kiếm bạc…”
“Chuyện này thuộc hạ có thể tiếp nhận toàn bộ.” Thôi Văn đạo trả lời một cách kiên định.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Tốt.” Tấn Vương lập tức đồng ý: “Vậy vất vả ngươi rồi.”
Ở An Dật Vương phủ, tiểu Tiễn Chi muốn đi tìm mẫu phi lại bị An Dật Vương ngăn cản: “Hoàng thúc tổ chơi với Chi Chi được không, hiện tại tâm trạng của mẫu phi không tốt, Chi Chi đừng đi quấy rầy nàng nhé.”
“Được, được rồi!” Trong lòng tiểu Tiễn Chi không hề tình nguyện nhưng nó không muốn mẫu phi bị liên lụy, chỉ có thể đi cùng An Dật Vương.
Dù sao An Dật Vương cũng đã ở chung với tiểu Tiễn Chi lâu rồi, hắn biết cách dỗ dành nó nhất. Không mất bao lâu, tiểu Tiễn Chi đã được hắn dỗ ngủ say.
Đưa tiểu Tiễn Chi vào phòng ngủ hắn thường dùng, sau khi phân phó hạ nhân hầu hạ nó, An Dật Vương lập tức đi tìm Minh Châu.
Minh Châu lúc này còn ở thư phòng.
“Minh Châu, nàng…” Nhìn cuốn kinh Phật đã được mình chép đến một nửa bị Minh Châu vẽ lung tung xấu xí đến thảm thương không nỡ nhìn, An Dật Vương cứng người.
“Sao nào, tức giận với ta à?” Minh Châu khiêu khích hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-73.html.]
“Sao có thể?” An Dật Vương không còn cách nào khác, hắn đi đến bên cạnh Minh Châu ăn nói khép nép dỗ dành nàng: “Ta dừng lại không phải cũng vì nàng sao. Nếu như thật sự bị Tấn Vương phát hiện, nàng phải làm sao bây giờ?”
“Ta mà sợ hắn sao?” Minh Châu thật ra đã hiểu rõ nhưng không có chuyện nàng sẽ cúi đầu nhận sai.
“Được được được, không sợ không sợ, là bản thân ta nhát như chuột được chưa?” An Dật Vương ôm hết lỗi về mình.
“Này còn nghe được.” Cơn tức của Minh Châu tan đi một ít.
Nàng khẽ cười một tiếng, ôm lấy cổ An Dật Vương: “Ngươi biết không? Vừa rồi ta thật sự rất tức giận, ta thậm chí còn nghĩ, sau khi ngươi đi vào ta chắc chắn phải mạnh mẽ trào phúng ngươi một trận. Sau đó ta sẽ quay đầu tiến cung tìm bệ hạ, chuyện ngươi không dám làm, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn chẳng lẽ còn không dám làm sao?”
An Dật Vương: “...”
Hơi thở của An Dật Vương nghẹn lại, bàn tay to bóp chặt eo nhỏ của Minh Châu.
“Nhưng mà ta lại nghĩ, ta cũng không thể vô lý như vậy, một hai phải đánh ngươi một gậy. Ta phải cho ngươi một cơ hội, dù sao Hoàng Đế sẽ không thể không chút do dự ăn thuốc ta đưa.”
Cho nên còn phải cảm ơn trước đó hắn đã cam tâm tình nguyện uống thuốc sao?
“Hoàng thúc, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vui không?”
An Dật Vương nghiến răng nghiến lợi: “Vui, sao lại không vui chứ?”
Trong n.g.ự.c hắn có cơn tức nhưng lại thật sự không thể làm gì được Minh Châu.
Ánh mắt của hắn tối lại nhìn nữ tử tươi đẹp mê người trước mặt, nhẹ nhàng miết cằm của Minh Châu, không chút do dự mà hôn lên.
Lần này, sẽ không có ai nhảy ra ngăn cản bọn họ.
Ngày hôm sau, phân hiệu của hiệu buôn Thịnh Thế ở Lương Đô.
Hoa Tinh nhìn hòm thuốc của mình, trong đầu lại nhớ đến Minh Châu.
Vì sao còn chưa phái người tới triệu hắn đến Tấn Vương phủ? Nàng xảy ra vấn đề gì sao? Hay là nói, nàng đột nhiên không muốn liên quan gì đến mình nữa.
“Minh Nguyệt tỷ tỷ.” Thời điểm Hoa Tinh tìm được Thi Minh Nguyệt, Thi Minh Nguyệt đang định đi ra ngoài.
“Tiểu Tinh.” Sắc mặt của Thi Minh Nguyệt dịu dàng: “Hai ngày nay sắc mặt của Thần Thần tốt hơn nhiều, đây đều là công lao của đệ, cảm ơn đệ.”
Hoa Tinh lắc đầu: “Đây đều là việc ta nên làm.”
Nghĩ nghĩ, Hoa Tinh vẫn nói với Thi Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt tỷ tỷ, trước đây ta có kể với tỷ về Tấn Vương phi ấy. Ta và Tấn Vương phi ở chung khá hợp, ta cảm thấy ta có thể tiếp tục, cơ thể của Thần Thần càng được giải độc sớm càng tốt.”
“Chuyện này à!” Thi Minh Nguyệt chậm rãi sửa lại tóc hai bên mai: “Tiểu Tinh, chuyện này đệ tạm thời buông xuống đi. Ngày hôm qua ta đã suy nghĩ, có lẽ trực tiếp ra tay từ trên người Tấn Vương sẽ càng ổn thỏa hơn.”
Hoa Tinh: “...”
Này là có ý gì? Cho nên Minh Nguyệt tỷ tỷ không tính để hắn tham dự sao? Vậy trước đó hắn tốn bao nhiêu tâm tư để nổi danh ở vòng giao tiếp của nữ quyến để làm cái gì?