Minh Châu  ,  đó nàng   để những  khác đến quấy rầy nàng và An Dật Vương.
 mà, tức giận cũng tức giận , đánh cũng đánh , cũng  đến lúc  trở về Tấn Vương phủ.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Tha thứ cho ngài cũng    .” Minh Châu nhẹ giọng , “ chỉ   , ngài  ?”
“Ừm ừm,  .” Đôi mắt của Tấn Vương chợt sáng ngời lên, kích động vô cùng.
Thời điểm rời , Tấn Vương trịnh trọng  lời cảm ơn với An Dật Vương.
“Hoàng thúc, mấy ngày nay quấy rầy ngươi.”
“Không .” Sắc mặt của An Dật Vương   đổi nhưng ở góc độ mà Tấn Vương   thấy,  dùng ánh mắt ai oán triền miên  Minh Châu.
Minh Châu tức giận liếc  một cái, nhắc nhở  thu liễm một chút.
Sau khi Tấn Vương và Minh Châu một nhà ba  rời , An Dật Vương thở dài một  thật mạnh.
“Thôi, tương lai còn dài.”
Ngày hôm qua, ở hiệu buôn Thịnh Thế.
Sắc mặt Hoa Tinh nghiêm túc  Thi Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt tỷ tỷ, Thần Thần  thể tiếp tục như  nữa, hôm nay nó thiếu chút nữa  phát bệnh. Nếu    phát hiện sớm, chỉ sợ Thần Thần nó …” Hoa Tinh nghĩ mà sợ,   nên lời.
“Minh Nguyệt tỷ, tuổi tác hiện tại của Thần Thần là thời cơ thích hợp nhất để tiêu độc nhưng cũng là lúc yếu ớt và đáng sợ nhất. Chỉ cần chậm một chút thôi, chúng  thật sự sẽ vĩnh viễn mất  nó.”
Thi Minh Nguyệt  nhưng hiện tại nàng   chút  cam lòng. Rõ ràng  đó vẫn  , vì  Tấn Vương đột nhiên thật sự  để ý đến nàng  nữa?
Nàng   thể cảm giác  sắc mặt thưởng thức của Tấn Vương đối với nàng ,  hiển nhiên là  hảo cảm với nàng  nhưng vì  hiện tại  đột nhiên tránh  gặp nàng ?
“Thôi, Minh Nguyệt tỷ, tỷ   việc gì  giờ  đều  cản .   chỉ mong tỷ nhớ rõ, mục đích ban đầu chúng  đến Lương Đô là gì.”
“Ta .” Nghĩ đến bộ dạng thống khổ mỗi  phát bệnh của Thần Thần, tim của Thi Minh Nguyệt đều đau như cắt: “Tiểu Tinh, cho  thêm thời gian hai ngày.”
“Được.” Hoa Tinh thản nhiên đáp ứng   xoay   xem Thi Tinh Thần.
Vào ban đêm khi Thi Tinh Thần sắp ngủ, Hoa Tinh đột nhiên  với Thi Tinh Thần: “Thần Thần còn nhớ rõ vị phu nhân xinh  ngày đó ?”
Thi Tinh Thần vốn   chút buồn ngủ đột nhiên tỉnh táo , hai mắt nó sáng lấp lánh  Hoa Tinh: “Nhớ rõ.”
Hoa Tinh dịu dàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nó: “Ngày mai cha nuôi sẽ  cầu kiến vị phu nhân , chờ cha nuôi trở về, cha nuôi sẽ  thể bắt đầu chữa bệnh cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-75.html.]
Hắn tin tưởng trực giác của ,  cảm thấy Tấn Vương phi là một nữ tử dịu dàng, lương thiện. Có lẽ Minh Nguyệt tỷ tỷ băn khoăn  vài phần đạo lý nhưng  cho cùng đó cũng chỉ là phỏng đoán của nàng về Tấn Vương phi. Suy nghĩ thật sự của Tấn Vương phi,  ai trong bọn họ  thể đoán .
Mà chính  cũng cảm thấy Tấn Vương phi sẽ  thấy c.h.ế.t mà  cứu. Dù  Thần Thần đáng yêu như , ngày hôm đó Tấn Vương Phi cũng  yêu thích Thần Thần.
Thi Tinh Thần ôm lấy cánh tay Hoa Tinh,   chờ mong: “Cha nuôi   gặp vị phu nhân ,  thể đưa Thần Thần theo ?” Lúc  Thi Tinh Thần   còn nhớ gì đến những lời Thi Minh Nguyệt  với nó.
Hoa Tinh chần chừ.
“Cha nuôi.” Thi Tinh Thần  nũng: “Con vẫn luôn ở chỉ ở chỗ , thật sự  nhàm chán, hơn nữa phu nhân  trong nhà  một đại   giống như con, con, con…” Nó càng  càng thấy hổ thẹn.
Cha nuôi vì  thể của nó mà  cầu kiến phu nhân, tuy rằng nó   vì  nhưng nó  chỉ nghĩ đến chơi.
“Nếu  tiện,  Thần Thần sẽ ở trong nhà chờ cha nuôi.” Thi Tinh Thần bổ sung thêm.
Quá  lời, cũng quá ngoan ngoãn.
Đứa trẻ bằng tuổi Tinh Thần nào  như thế , lúc  cái gì chỉ thăm dò ý kiến của  lớn. Nếu  lớn  đồng ý thì sẽ  lời mà đè nén ham  của  .
“Được.” Giọng  của Hoa Tinh khàn khàn: “Cha nuôi đưa con  cùng.”
Ngày hôm qua Thần Thần phát bệnh đến tận bây giờ còn    khỏe , cả  yếu ớt  tái nhợt. Nữ nhân thường nặng lòng đồng cảm, Tấn Vương phi  lẽ   là ngoại lệ.
Đối mặt với Thần Thần ngoan ngoãn đáng thương như , Hoa Tinh  tin nàng  thể độc ác mà   tay cứu giúp.
Ngày hôm , Hoa Tinh dậy thật sớm, cũng  thông báo cho Thi Minh Nguyệt,  đưa theo Thi Tinh Thần rời khỏi hiệu buôn Thịnh Thế.
“Thần Thần.” Sau khi hai  họ rời    một nén hương, Thi Minh Nguyệt mới  lên. Nàng  tiến  phòng của Thi Tinh Thần để tìm.
 nghênh đón nàng   là một căn phòng trống .
Sau khi dò hỏi một vòng mới  , hóa  Hoa Tinh mang theo đứa trẻ  ngoài, Thi Minh Nguyệt theo bản năng nhíu mày.
 lúc ,  nàng  phái  thăm hỏi tin tức của Tấn Vương phi  từ Lương Đô trở .
Có lẽ do Tấn Vương bảo vệ Tấn Vương phi, lúc nàng  tiến hành tra xét tin tức của Tấn Vương phi đều  thuận lợi, vẫn luôn  những sự việc ngoài ý  cắt ngang. Đến hôm nay thì việc điều tra cuối cùng cũng   tiến triển.
  khi   tin tức, trong lòng Thi Minh Nguyệt  trở nên nặng nề.
Nàng  thật sự  nghĩ tới, nguyên nhân Tấn Vương và Tấn Vương phi bắt đầu thế mà  là vì nàng .
Tấn Vương tìm nữ nhân ở cùng  đêm đó, mà  khi  điều tra xong thì cho rằng nữ nhân  chính là Tấn Vương phi. Cho nên  thể  rằng Tấn Vương phi dùng thủ đoạn đê tiện để   Tấn Vương,  đó  dùng một đứa con hoang   từ  mà chiếm vị trí của Thần Thần.
“Tốt! Tốt thật!” Thi Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “ là  quá! Ta còn nghĩ đến việc cùng là nữ nhân thì  nên  khó ngươi, thế nhưng ngươi đúng là lòng lang  thú, chặt đứt đường lui của Thần Thần. Thật sự cho rằng  là một cái bánh bao mặc   nắn bóp  ?”