Minh Châu phân phó nha  mang theo tiểu Tiễn Chi cùng với Thi Tinh Thần  đến hoa viên trong phủ để chơi đùa, lúc hai  họ theo nha  rời , Minh Châu còn cố ý phân phó thêm một câu: “Giám sát đứa nhỏ chặt chẽ một chút,  thể để đứa nhỏ rơi xuống nước. Hiện tại thời tiết lạnh, cơ thể của Thần Thần  .”
Nha  cung kính thưa .
Còn tiểu Tiễn Chi, nó thất vọng  theo Thi Tinh Thần rời khỏi chính sảnh. Cho đến cuối cùng, mẫu phi cũng  hề liếc nó lấy một cái, cho dù là dặn dò, cũng chỉ dặn dò tên tiểu quỷ khiến   chán ghét  ?
“Ngươi đến tìm   chuyện gì ?” Sau khi hai đứa nhỏ rời khỏi đây, Minh Châu mới bắt đầu cùng Hoa Tinh hàn huyên.
“Có chút việc.” Hoa Tinh    yên,  vắt óc suy nghĩ  dùng từ như thế  mới  thể   tổn thương Tấn Vương phi.
“Ngồi xuống  chậm rãi !” Minh Châu  với .
…
Hộ bộ, chỉ cần nghĩ đến kết quả của đợt quân lương cuối cùng, sắc mặt của Tấn Vương lập tức trở nên  khó coi. Thời điểm bàn giao công việc với hộ bộ, quan viên của hộ bộ cũng tức giận  ít.
Nếu    Thôi Văn Đạo vẫn luôn ở bên cạnh hòa giải, chỉ sợ vị quan viên lớn tuổi nhất của hộ bộ    Tấn Vương  cho tức chết.
Trên đường trở về sắc mặt Tấn Vương vẫn  khó coi: “Hừ, bổn vương quá  tính  mới nuôi   một đám sâu mọt dám  tay  đầu thái tuế, bổn vương  tin đám  hộ bộ đó thật sự trong sạch.”
“Vương gia, đừng  như …” Nói đến một nửa, xe ngựa vội vàng dừng , Thôi Văn Đạo suýt chút nữa là ngã  khỏi xe ngựa, sắc mặt y khó coi   bên ngoài: “Sao  thế ?”
“Là một vị cô nương, một vị cô nương đón đầu xe.” Xa phu cẩn thận trả lời.
Đón đầu xe? Thôi Văn Đạo nhíu mày.
  khi  xuống, y  càng thêm ngạc nhiên. Vị cô nương đón đầu xe  ai khác mà chính là Thi Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, ngươi đây là định  gì?” Thôi Văn Đạo khó hiểu.
Thi Minh Nguyệt lười giải thích với y, sắc mặt nàng  khó coi  Thôi Văn Đạo: “Ta  gặp Tấn Vương.”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Thôi Văn Đạo khó xử, y  vương gia nhà y  một   hai. Nếu    bất kì liên quan nào với Thi Minh Nguyệt nữa thì cả đời  tuyệt đối sẽ   liên hệ gì nữa.
“Minh Nguyệt, nàng  chuyện gì  thể  với .”
“Nói với ngươi, ngươi cũng xứng để xử lý chuyện  ?” Một chưởng của Thi Minh Nguyệt đánh bay Thôi Văn Đạo,  màng Thôi Văn Đạo ngăn cản, trực tiếp nhảy lên xe ngựa của Tấn Vương.
Bị   mạo phạm như , Tấn Vương chán ghét vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-77.html.]
“Lớn mật.” Nhìn thấy Thi Minh Nguyệt tiến ,  lập tức  tay,  dùng chưởng phong đánh Thi Minh Nguyệt rơi xuống.
 Thi Minh Nguyệt  bản lĩnh lợi hại, lập tức nghiêng  tránh . Sau đó  ánh mắt   ý  của Tấn Vương, tiến lên nắm tay Tấn Vương  dùng sức gập , ở trong  gian nhỏ hẹp  tạm thời khống chế  Tấn Vương.
Tấn Vương: “...”
Tấn Vương ngạc nhiên  Thi Minh Nguyệt. Đương nhiên    ngạc nhiên vì bản lĩnh của Thi Minh Nguyệt. Mà là… vì  nàng    thể chạm  ?
 , đây là sự tiếp xúc  thể duy nhất trong khi hai  họ là cộng sự mấy ngày nay.
“Vì  ngươi  thể?” Tấn Vương chỉ cảm thấy vớ vẩn.
Thi Minh Nguyệt   Tấn Vương  hỏi cái gì, lúc  trong đầu nàng  chỉ  cứu nhi tử của : “Vương gia, ngươi thật sự  quên   ?”
“Ngươi   cái gì?” Nội tâm của Tấn Vương liên tục trầm xuống, lúc    một dự cảm rằng trời đất sắp sụp đổ ,   theo bản năng  trốn tránh.
“Ha!” Thi Minh Nguyệt  lạnh lùng: “Trong con hẻm  Cẩm Tâm Các, Vương gia ham   thể của , khiến  chịu nhiều đau khổ.  Vương gia thì   kiều thê ấu tử trong n.g.ự.c cực kỳ vui vẻ.”
Tấn Vương: “...”
Trong mắt Tấn Vương tràn ngập hoảng sợ: “Ngươi đang  bậy bạ gì đó? Cái gì mà hẻm  Cẩm Tâm Các,    hiểu.”
“Vương gia   hiểu    hiểu?” Thi Minh Nguyệt từng bước ép sát: “Ta  một đứa con, năm nay ba tuổi rưỡi. Nó   lời,  ngoan ngoãn nhưng mà nó từ khi sinh    chịu  nhiều đau khổ. Nó sinh   là thai độc, nếu như   m.á.u ở đầu ngón tay của phụ  ruột của nó, nó  khó sống quá hai mươi tuổi.”
“Cút .” Tấn Vương đột nhiên nổi giận,  rảnh để ý nguyên tắc  đánh nữ nhân, một chưởng đánh  n.g.ự.c Thi Minh Nguyệt, trực tiếp đánh Thi Minh Nguyệt rơi  khỏi xe ngựa.
Bên khóe miệng Thi Minh Nguyệt tràn  một chút m.á.u tươi: “Vương gia  tin ? Vậy ngươi  thể hồi phủ  xem Thần Thần   lớn lên giống ngươi y như đúc  ?”
“Còn …” Trên mặt Thi Minh Nguyệt treo nụ  tươi nhưng lời    lạnh đến dạo : “Vương gia vẫn nên trở về nhanh ! Bằng   lo Thần Thần lập tức sẽ  còn nữa, dù  vương phi của ngươi cũng     lành gì.”
Tấn Vương: “...”
“Thôi Văn Đạo. Hồi phủ, hồi phủ.” Tấn Vương  ngừng thấp thỏm.
Lượng tin tức trong lời  của Thi Minh Nguyệt quá lớn, Thôi Văn Đạo lúc  cũng  dám  nhiều. Lúc xe ngựa chạy nhanh về phía Tấn Vương phủ, Thi Minh Nguyệt cũng  từ bỏ, vẫn cố chấp đuổi theo phía  bọn họ.
Nếu Thần Thần xảy  chuyện gì, nàng  nhất định sẽ  bỏ qua cho Tấn Vương phi.
Ở Tấn Vương phủ, Minh Châu  Hoa Tinh một cách châm chọc: “Cho nên ý của ngươi là, Thi Tinh Thần chính là con của Tấn Vương. Mà hiện tại ngươi đang yêu cầu  cứu nó?”
Hoa Tinh hổ thẹn,    chuyện   thì sẽ  còn chút mặt mũi nào, nhưng  thật sự  còn biện pháp khác: “Vương phi,  cũng  thích Thần Thần mà? Người yên tâm, Thần Thần nó  ngoan, nó sẽ  cướp đoạt gì với tiểu thế tử cả.”