“Vậy thì ta cũng không cứu.” Minh Châu cười lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp luôn luôn tỏ ra hiền lành kia lúc này đã tràn đầy sương lạnh. Đó là bộ dạng Hoa Tinh chưa thấy bao giờ, nội tâm hắn liên tục trầm xuống.
Đúng lúc này, nha hoàn theo cạnh hai đứa nhỏ đột nhiên chạy hừng hực tới tìm Minh Châu.
“Không tốt rồi vương phi, Thi thiếu gia rơi xuống nước.”
“Cái gì?” Minh Châu không nhúc nhích, Hoa Tinh lại bị kích động đứng bật dậy. Hắn không rảnh mà để ý quy củ, vội vàng mà chạy theo nha hoàn đi tìm hai đứa nhỏ.
Còn Minh Châu, chỉ đi chậm rì rì đi theo sau Hoa Tinh. Nàng đã có dự cảm từ trước rằng Thi Tinh Thần sẽ rơi xuống nước. Chỉ số thông minh của tiểu Tiễn Chi chỉ ở mức bình thường, không phải thiên tài gì. Nhưng mà tâm tư nhỏ kia lại trời sinh đã am hiểu đường ngang ngõ tắt. Đặc biệt là nó còn thường xuyên cùng Hoàng Đế ra vào nội cung. Nhìn thấy được nó có vô số âm mưu quỷ kế.
Cho nên! Có một số việc đã là mệnh! Nụ cười của Minh Châu càng thêm tươi tắn.
Trong hoa viên, trên người tiểu Tiễn Chi cũng ướt sũng nước.
Nhìn thấy Hoa Tinh và Minh Châu đi đến, tiểu Tiễn Chi có chút thấp thỏm, nó vội vàng chạy đến bên cạnh Minh Châu, nắm lấy góc váy của Minh Châu lập tức giải thích: “Chi Chi có chiếu cố ca ca, là ca ca không cẩn thận mà tự làm mình rơi xuống. Chi Chi cũng vì cứu ca ca mà cả người cũng ướt sũng.” Nó nói một cách đáng thương nhưng sao Minh Châu lại không nhìn ra biểu tình tránh né của nó chứ.
Ngoài dự kiến của tiểu Tiễn Chi, Minh Châu không trách nó, ngược lại lại cúi người ôm nó vào trong ngực: “Mẫu phi biết, đừng sợ.” Nàng dịu dàng an ủi nó.
Tiểu Tiễn Chi được sủng mà lo sợ, chút áy náy khi tính kế làm Thi Tinh Thần rơi xuống nước trong nháy mắt đã hoàn toàn tan biến.
“Thần Thần, Thần Thần.” Giọng nói của Hoa Tinh run lên, tốn nhiều lần mới có thể lấy ngân châm từ trong hòm thuốc mang theo người ra. Đôi tay hắn liên tục run rẩy, rất nhiều lần suýt chút nữa thì châm nhầm huyệt đạo.
Sắc mặt Thi Tinh Thần trắng bệch, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nằm trên cỏ, hai mắt nhắm nghiền. Nếu không phải vẫn có thể bắt được mạch, Hoa Tinh thậm chí còn cho rằng nó đã ngừng hô hấp.
Rất lâu sau, cuối cùng Thi Tinh Thần cũng có chút cử động. Nó ho khan sặc sụa vài tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra: “Cha nuôi.” Nó đã suy yếu đến mức sắp không thể nói thành lời.
“Cha nuôi đây, cha nuôi ở đây.” Hoa Tinh khẽ hôn nó: “Đừng sợ, cha nuôi sẽ cứu con.”
“Dạ.” Thi Tinh Thần đáp lời, sau đó để ý thấy Minh Châu đứng một bên, lại gian nan biện minh cho tiểu Tiễn Chi: “Sự việc không liên quan đến đệ đệ, tất cả đều do ta muốn thể hiện.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Hoa Tinh sắp hận bản thân đến c.h.ế.t rồi, vì sao hắn lại muốn đưa theo Thần Thần đến Tấn Vương phủ? Đều do hắn tự cho mình là đúng nên đã hại Thần Thần.
“Tấn Vương phi.” Hoa Tinh yếu ớt nhìn MInh Châu: “Có thể cho người giúp Thần Thần thay một bộ quần áo khác được không?”
Minh Chau bình tĩnh nhìn hắn, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ đứng yên ở đó, không nói lời nào.
Hoa Tinh: “...”
“Tham kiến Vương gia.” Đúng lúc này, từ cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, đồng thời cùng với đó là âm thanh hành lễ của hạ nhân với Tấn Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-78.html.]
Minh Châu nhíu mày, nhìn về phía Tấn Vương đang vội vàng đi đến đây.
Đen đủi! Sớm không trở về muộn không trở về, sao lại trở về đúng lúc này cơ chứ?
Hoa Tinh theo bản năng xoay người lại nhưng lúc nhìn thấy Tấn Vương, đồng tử của hắn chợt giãn to hết sức. Hắn, hắn mới là Tấn Vương sao? Diện mạo giống Thần Thần y như đúc. Cho nên nam nhân ngày đó vốn dĩ không phải Tấn Vương? Là hắn đã hiểu lầm!
Giờ phút này, Hoa Tinh còn gì mà không hiểu nữa đâu?
Chỉ sợ Tấn Vương phi đã nghi ngờ từ lâu rồi! Buồn cười hắn còn nhảy nhót như tên hề, ngu ngốc tặng bản thân với Thần Thần cho đối phương.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Hoa Tinh nhìn Minh Châu, trong giọng nói tràn đầy hối hận và oán khí: “Ngươi cố ý?”
Hắn đã hiểu rồi, suy nghĩ lại một cách thật cẩn thận, việc Thần Thần rơi xuống nước là do nàng cố ý. Cố ý đối xử tốt với Thần Thần, cố ý khơi mào sự ghen ghét của Tấn Vương thế tử đối với Thần Thần.
Minh Châu không để ý đến hắn, chỉ thản nhiên nhìn Tấn Vương.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên, sau khi trở về Tấn Vương làm lơ nàng.
Lúc nhìn thấy cơ thể nhỏ bé suy yếu trên mặt đất kia, Tấn Vương phảng phất như bị sét đánh. Không cần Thi Minh Nguyệt giải thích, hắn đã biết đó là con của hắn. Cơ thể nhỏ bé của nó thở ra thì nhiều hít vào thì ít nằm ở đó, dường như chỉ cần không chú ý một chút thôi thì sẽ hoàn toàn rời khỏi thế gian này.
Nó… Nó thật sự lớn lên rất giống hắn!
“Thần Thần.” Thi Minh Nguyệt đau khổ nhìn con trai.
Nàng ấy đẩy Hoa Tinh ra, mặt đầy nước mắt nhìn nó: “Xin lỗi, xin lỗi con, mẫu thân đến muộn.”
“Còn thất thần cái gì? Còn không mau chuẩn bị phòng để tiểu công tử thay quần áo.” Tấn Vương đột nhiên tức giận quát lớn hạ nhân bên người.
Hạ nhân không dám động, chỉ nhìn Minh Châu.
Minh Châu chưa đáp bọn họ, trên mặt nàng mang theo theo nụ cười thản nhiên mà trêu đùa tiểu Tiễn Chi trong lồng ngực. Đây là lần đầu tiên mẫu phi chơi cùng với mình, tiểu Tiễn Chi rất nể tình mà phát ra tiếng cười khanh khách dễ nghe êm tai.
“Tấn Vương phi.” Thi Minh Nguyệt tràn ngập hận ý nhìn Minh Châu.
Minh Châu tỏ vẻ vô tội nhìn lại nàng ấy, thậm chí còn lộ ra vẻ ngoan ngoãn, tươi cười xinh đẹp đến chói mắt với nàng ấy.
Thi Minh Nguyệt: “...”
Thi Minh Nguyệt chỉ cảm thấy vớ vẩn. Đừng nói việc Thần Thần rơi xuống nước không liên quan đến Tấn Vương phi một chút nào. Nhưng hiện tại nàng lại không có một chút áy náy và sợ hãi nào sao? Nàng dựa vào cái gì chứ?