“Sao nào, bổn vương  thể sai khiến các ngươi  ư?” Giọng  của Tấn Vương lạnh buốt.
“Thưa .” Cơ thể của hạ nhân run lên, vội vàng lui xuống chuẩn .
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Tấn Vương  để ý đến Minh Châu,    gì, cũng  đả động gì đến nàng, thậm chí còn   đến Minh Châu một . Chỉ im lặng  đến bên cạnh Thi Tinh Thần, ôm lấy Thi Tinh Thần  trong lòng.
“Phải cứu nó như thế nào?” Hắn mong đợi  Hoa Tinh.
“Ngươi đồng ý cứu Thần Thần.” Hoa Tinh  chút  tin nổi.
Tấn Vương gật đầu: “Do , chung quy là    với nó.” Trong giọng  của  tràn đầy đau đớn và hối hận.
“Tốt,   lúc nhân cơ hội  mà giải độc cho Thần Thần.” Ánh mắt Hoa Tinh đen .
“Mẫu phi,  cũng   phụ vương ôm.” Tiểu Tiễn Chi  rõ tình huống hiện tại, tức giận  Tấn Vương ôm Thi Tinh Thần.
Minh Châu  vội  gì, chỉ thả Tiện Tiễn Chi xuống .
“Phụ vương.” Tiểu Tiễn Chi vui vẻ chạy đến bên cạnh Tấn Vương, bàn tay nhỏ tức giận túm lấy vạt áo của Tấn Vương.
“Phụ vương,  cần  ôm tên ca ca khiến     chán ghét đó,  ôm Chi Chi, ôm Chi Chi !” Nó thuần thục  nũng với Tấn Vương.
  , Tấn Vương  còn giống như trong quá khứ ôm nó dỗ nó. Ngược  là thong thả mà kiên định rút vạt áo của  từ trong bàn tay nhỏ bé của tiểu Tiễn Chi .
Tiểu Tiễn Chi: “...”
Nó  rõ  xảy  chuyện gì, hoang mang  về phía mẫu phi của .
Tấn Vương ôm đứa bé, Thi Minh Nguyệt thì lo lắng cho đứa bé. Bọn họ mới chân chính là  một nhà.
Hiện tại Thi Tinh Thần quá mức suy yếu , độc trúng từ trong bào thai lúc    còn áp chế  mà bắt đầu bạo phát. Bọn hạ nhân  mới  quần áo cho Thi Tinh Thần xong, sắc mặt nó  chuyển từ tái nhợt sang xanh tím.
Có lẽ là phụ tử liền tâm,  thấy Thi Tinh Thần như , Tấn Vương cũng đau lòng vô cùng. Lúc   chỉ hận  thể gánh chịu đau khổ  Thi Tinh Thần.
“Vương gia.” Hoa Tinh  châm cho Thi Tinh Thần thêm mấy châm,  khi tạm thời khống chế  độc tố, nghiêm túc  Tấn Vương: “Hiện tại cơ thể của Thần Thần vô cùng yếu ớt,  thể chịu nổi một chút sơ xuất nào. Vốn dĩ nếu như là tình huống  , chỉ cần dùng m.á.u ở đầu ngón tay của ngài là  thể cứu Thần Thần.  hiện tại, chỉ m.á.u ở đầu ngón tay thôi là  đủ.”
“Còn cần gì nữa?” Tấn Vương chau mày.
“Ba giọt m.á.u đầu tim.” Lo lắng Tấn Vương sẽ đổi ý, Hoa Tinh giải thích thêm: “Ngài  cần sợ, lấy m.á.u đầu tim tuy rằng nguy hiểm nhưng sẽ   tổn thương đến tính mạng của ngài, cùng lắm là ngài sẽ  suy yếu trong nửa tháng thôi.”
“Được.” Tấn Vương đồng ý  chút do dự nào.
Sau khi Thi Minh Nguyệt ngừng  thì cũng ngạc nhiên  Tấn Vương.
Hóa , nếu   đến sự tồn tại của Thần Thần, sẽ  phản ứng như thế  ? Cho nên trong quá khứ là nàng  hiểu lầm  ? Giờ phút , trong lòng Thi Minh Nguyệt  chút hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-79.html.]
Nếu như nàng  thẳng thắn  chuyện với  sớm hơn hoặc  đó nàng  rời khỏi Cẩm Tâm Các,   hiện tại sẽ là tình huống khác  ?
Thần Thần sẽ  một tuổi thơ trọn vẹn, mà nàng với  cũng   là quan hệ  dưng như bây giờ?
“Mẫu phi.” Trong hoa viên, tiểu Tiễn Chi     Minh Châu, giọng điệu đáng thương vô cùng: “Vì  phụ vương  để ý đến ?”
Minh Châu chạm  đầu của tiểu Tiễn Chi,  hươu  vượn: “Có thể là do   chú ý đến ngươi! Ngươi  đến bên ngoài phòng,  lớn tiếng lên,  khi phụ vương ngươi   sẽ  dỗ ngươi.”
“Thật  ?” Tiểu Tiễn Chi chần chờ.
“Thật mà.” Minh Châu gật đầu chắc chắn.
“Dạ.” Tiểu Tiễn Chi  lóc nức nở  đến đó, nó thật sự  phụ vương dỗ nó.
Sau khi tiểu Tiễn Chi rời , Minh Châu đau đầu xoa xoa thái dương: “Thật phiền toái.” Nàng nhẹ giọng oán giận.
“Vương phi.” Thôi Văn Đạo   theo Tấn Vương  sân,  vẫn luôn  ở chỗ , lo lắng  Minh Châu.
Sắc mặt Minh Châu lạnh nhạt: “Là ngươi !”
“Người với Vương gia.” Thôi Văn Đạo    nên hỏi nhưng mà y thật sự   Minh Châu  chịu tổn thương.
“Vương gia xin  ,   ngươi  thấy cả  ?” Minh Châu bày  dáng vẻ vô tội   .
Thôi Văn Đạo: “...”
“Ngươi là  hầu hạ bên cạnh Tấn Vương,  giải thích những thứ  với ngươi để  gì chứ?” Minh Châu cảm thấy  còn thú vị, xoay  lập tức   ngoài.
Cũng   hiện tại Hoàng Đế còn ở chỗ đó đợi chờ nàng  ?
Ở trong phòng, Hoa Tinh  lực cứu chữa cho Thi Thinh Thần. Ở bên ngoài phòng, tiểu Tiễn Chi bắt đầu gào . Tấn Vương  lấy m.á.u đầu tim, vốn  suy yếu vô cùng, lúc  còn   ồn khiến đầu đau  nứt .
“Đi  hết cả , thế tử  nháo mà  ai  dỗ ?” Tấn Vương đột nhiên bạo nộ hét lớn  phía ngoài.
  thể dỗ  thì    tiểu Tiễn Chi, hạ nhân càng dỗ, nó  càng hăng say. Tấn Vương cuối cùng cũng  nhịn , vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể suy yếu  ngoài ôm tiểu Tiễn Chi.
“Sao  đến đây?” Tấn Vương đen mặt hỏi.
“Mẫu phi, mẫu phi  chỉ cần   thì phụ vương sẽ  ôm . Phụ vương quả nhiên  ôm , mẫu phi  lừa .” Trên mặt tiểu Tiễn Chi tèm lem nước mắt nhưng  nở nụ .
Tấn Vương: “...”
Nghĩ đến Minh Châu,  nghĩ đến đứa con thật sự của  đang ở trong phòng . Đứa trẻ  lớn bằng Chi Chi, thậm chí đến cả sinh nhật cũng cùng một ngày. Hắn còn gì mà  hiểu chứ?
Hắn giống như một tên ngốc,    lừa nuôi dưỡng con của  khác ba năm nay, kết quả thì đứa con thật sự của  suýt chút nữa c.h.ế.t ở trong ao nhỏ trong hoa viên của vương phủ.