Lần  Minh Châu  tránh né cũng  đẩy   , ngược  là mở miệng nhỏ đón ý, hùa  với  .
Một   dụ dỗ đến  thể nào nhẫn nại  nữa, một  ôm theo suy nghĩ ác liệt  trả thù cùng với sự hưởng thụ. Trong phòng dành cho khách nhân nghỉ ngơi màn chậm rãi  buông xuống, che giấu sự kiều diễm bên trong.
Tại Tấn Vương phủ,  khi Tấn Vương cho m.á.u đầu tim xong thì  ở  tiểu viện với Thi Minh Nguyệt và Thi Tinh Thần nữa.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Có lẽ do đang hấp thu dược liệu nên lúc  Thi Tinh Thần vẫn hôn mê sâu,  hề tỉnh .
Trong phòng ngủ của Tấn Vương và Minh Châu, Tấn Vương ôm Tiểu Tiễn Chi  nhúc nhích, lâu lâu sẽ gọi hạ nhân đem đến cho Tiểu Tiễn Chi chút đồ ăn. Còn bản    còn vị giác chỉ ăn chút thức ăn mà Tiểu Tiễn Chi ăn còn thừa.
“Phụ vương.” Ba ngày  yên tĩnh đến đáng sợ, đặc biệt là Tấn Vương còn dùng ánh mắt thương tiếc xen lẫn chút chán ghét mà  nó, Tiểu Tiễn Chi  dám  loạn.
“Phụ vương, cha để ý đến con một chút  ?” Ba ngày,  ba ngày nay Tấn Vương  hề  với nó một câu nào.
Ba ngày  bầu  khí trong Tấn Vương phủ nặng nề vô cùng,  triều đình cũng  kém cạnh,   vì   ba ngày nay Hoàng Đế  thượng triều. Thậm chí những ai tin tức linh thông còn  ba ngày nay Hoàng Đế thậm chí còn  ở trong cung.
“Bệ hạ rốt cuộc   ?” Toàn bộ triều thần đều lo sợ trong lòng.
Ở An Dật Vương phủ, An Dật Vương lẳng lặng  ở thư phòng, bên cạnh tay là một cuốn kinh Phật   chép  một nửa.    đặt ở đây cả một ngày mà cả bút cũng  động .
Các triều thần   Hoàng Đế ở  nhưng  thì .
Thậm chí  còn , Hoàng Đế và Minh Châu đang ở cùng . Tốt thật đó! Cho  uống thuốc   rõ ràng rằng từ nay về  sẽ đối xử  với . Hắn  ngại việc  danh  phận, cũng  ngại Tấn Vương nhưng vì  nàng  trêu chọc cả Hoàng Đế?
Không,  ,   thể cứ mặc kệ bọn họ như  . Cái gì là của  thì là của ,    thể   chút tiền đồ nào mà  đây tự  oán than như thế?
Thật là mất mặt!
Tại  lâu, Hoàng Đế cho  vây kín nơi  giống như thùng sắt, An Dật Vương một câu cũng   mà cứ thế xông .
“Vương gia Vương gia, ngài  thể  .” Thị vệ trưởng theo hầu ở đây vội vàng cản An Dật Vương .
“Tránh .” An Dật Vương giận lên mắng : “Ba ngày nay bệ hạ  thượng triều, trong lòng bổn vương và các triều trần đều nóng như lửa đốt. Hiện giờ ngươi còn dám cản bổn vương , ngươi cuối cùng  tâm tư gì? Chẳng lẽ ngươi    chuyện bất lợi với bệ hạ ?”
“Ai nha, sự tình   như thế.” Thị vệ trưởng  miệng cũng khó mà trả lời !
Chuyện giữa bệ hạ và Tấn Vương phi  bao giờ tránh né tâm phúc là bọn họ nhưng đó cũng là nguyên nhân khiến  chuyện trở nên khó khăn đấy! Hiện giờ hai vị tổ tông  còn   ngoài,  lẽ còn đang sung sướng tình  ý . Nếu  để An Dật Vương  ,    thế nào đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-81.html.]
Quấy rầy nhã hứng của bệ hạ,   mười cái đầu cũng  đủ để chém.
Ở trong phòng, Minh Châu  vui đẩy Hoàng Đế .
“Đừng quấn lấy .” Minh Châu cầm lấy quần áo ăn mặc gọn gàng : “Ba ngày nay   Chi Chi vẫn đang ở trong vương phủ ? Không  Vương gia sẽ đối xử với Chi Chi thế nào,    về.”
Hoàng Đế  cam lòng bèn ôm lấy Minh Châu hôn thêm một lúc, lúc  mới buông nàng : “Được,  cùng  với nàng.”
Minh Châu ngạc nhiên: “Ngài  sợ Tấn Vương  chuyện của chúng  ?”
Hoàng Đế khẽ : “Tấn Vương   cả nữ nhân khác , chẳng lẽ nàng còn  chịu đựng tủi  mà tiếp tục ở bên cạnh  ?”
Minh Châu  như  : “Vậy    , ở  bên cạnh ngài ? Ngài  thể cho  cái gì? Ngài so với Tấn Vương còn  bằng, hậu cung của ngài nhiều mỹ nhân như ,   là cái gì ?”
Hoàng Đế thở dài: “Từ ba năm  đây  khi  động lòng với nàng,     đến chỗ những nữ nhân đó nữa. Ba ngày  nàng  cảm nhận  ? Ta nhiệt tình đến mức nào ?”
“À!” Minh Châu thản nhiên đáp.
Không  đến chỗ những nữ nhân khác là ân huệ đối với nàng ? Làm như nàng hiếm lạ ?
 mà…
Minh Châu mỉm   Hoàng Đế: “Ở đây   một loại thuốc,  khi ăn xong sẽ  gây tổn thương đến cơ thể của nam tử nhưng   thể khiến nam tử  thể khiến nữ nhân mang thai nữa. Nếu như ngài đồng ý ăn nó, thì  sẽ tin ngài thật lòng.”
Nói  Minh Châu tìm  túi tiền nhỏ của , lấy viên thuốc  đưa cho Hoàng Đế.
“Đây!” Minh Châu  nhúc nhích, chỉ   .
Hoàng Đế im lặng  lâu, dường như đang cân nhắc suy nghĩ,   cầm lấy viên thuốc: “Không  nàng cũng cho Tấn Vương ăn thứ  đấy chứ!” Nếu  vì   ba năm  mà  bao giờ thấy trong phủ Tấn Vương truyền  tin vui.
Minh Châu  trả lời   nhưng  đôi khi im lặng cũng là một loại khẳng định.
“Nếu  ăn viên thuốc ,  sẽ thật sự  bao giờ buông tha nàng. Minh Châu, nàng  sợ ?”
“Ta  sợ nha.” Minh Châu nhẹ giọng đáp , âm cuối còn mang theo sự nghịch ngợm.
Còn hậu quả mà Hoàng Đế , Minh Châu lập tức  nghĩ đến nữa. Ba ngày   cầm  lòng, nàng và Hoàng Đế…
Lát nữa nàng cần uống thuốc tránh thai. Không  chuyện nàng sẽ chịu khổ còn Hoàng Đế  khi sung sướng thì   gì cả. Nàng uống thuốc thì   cũng  uống thuốc, như thế mới công bằng!