Sau khi tận mắt  thấy Hoàng Đế ăn viên thuốc, Minh Châu cuối cùng cũng hài lòng.
Nàng đặt bàn tay nhỏ nhắn của   lòng bàn tay của Hoàng Đế: “Bệ hạ,   phiền ngài đưa   trở về Tấn Vương phủ.”
“Được.” Hoàng Đế kéo Minh Châu  trong ngực, trìu mến véo eo nhỏ của Minh Châu, đổi lấy sự giận dữ của Minh Châu.
Hoàng Đế  nhịn  mà nở nụ  ha ha.
Không khí giữa hai  họ càng thêm hài hòa, đúng lúc , bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
Hoàng Đế nhíu mày: “Sao  thế ?” Hắn   vui hỏi.
“Bệ hạ, là .” Thị vệ  cản  An Dật Vương lên tiếng.
“Hoàng thúc?” Giọng  của An Dật Vương  đặc biệt, Hoàng Đế dễ dàng nhận  . Hoàng Đế chần chờ  Minh Châu, nếu hiện tại để hoàng thúc  thấy   và Minh Châu thì ? Thật    thì   cả, nhưng   Minh Châu   vui  ?
Dù , tâm tư của hoàng thúc   cũng…
“Chúng    ngoài !” Minh Châu nhéo lòng bàn tay của   một cái.
“Nàng  sợ?” Hoàng Đế chần chờ.
“Vì   sợ? Ta    chuyện gì thương thiên hại lý.” Minh Châu hợp tình hợp lí .
Hoàng Đế: “...”
Tốt thôi! Hắn  quên mất, tiểu kiều thê trong n.g.ự.c   khác với đại đa  nữ tử  thế gian. Cái gọi là lễ giáo liêm sỉ nàng đều  đặt ở trong mắt.
Lúc hai    ngoài, quần áo của An Dật Vương  chút hỗn độn, đó là hậu quả của việc  tranh chấp với thị vệ trưởng.
“Bệ hạ.” An Dật Vương  cam lòng hành lễ,  khi xong thì lập tức  về phía Minh Châu.
Minh Châu ăn mặc đơn giản nhưng    lộ   thở dễ chịu đến mị hoặc. Ba ngày nay nàng nay rốt cuộc  cái gì quả thật    lập tức hiểu ngay.
An Dật Vương  hộc m.á.u trong lòng.
 buồn hơn chính là    Tấn Vương,    lập trường để yêu cầu Minh Châu thủ  như ngọc vì . Thậm chí  còn  cảm ơn tính cách  của Minh Châu, bởi vì nếu   thế thì     thể  quan hệ với nàng chứ?
Cho nên tất cả đều là  tự  tự chịu, cho dù cắn nát hàm răng cũng  nuốt ngụm m.á.u  xuống.
“Hoàng thúc. Ta  đưa Minh Châu hồi phủ, ngài    cùng ?” Nhìn thấy sắc mặt phảng phất như trời đất sụp đổ của An Dật Vương, Hoàng Đế đột nhiên cảm thấy   ý tứ. Mọi  đều là  thông minh, ai mà  hiểu chứ? Nếu như tâm tư đều giống , thì đều   tâm tư  lành gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-sau-khi-nu-phu-ac-doc-tro-thanh-van-nhan-me/quyen-1-nu-phu-co-dai-om-bung-bau-chay-tron-chuong-82.html.]
Minh Châu lười để ý đến lời  sắc bén giữa hai  họ, nàng cũng  mở miệng trấn an An Dật Vương. Chỉ gật đầu với An Dật Vương    bên ngoài.
Ở Tấn Vương phủ, tình trạng của Thi Tinh Thần   định , nếu   gì bất ngờ xảy  thì  nhanh sẽ tỉnh . Lúc  Thi Minh Nguyệt cuối cùng cũng nghĩ đến Tấn Vương: “Tấn Vương … sẽ  xảy  chuyện gì  ?” Nghĩ đến sự đả kích của chuyện Tấn Vương phi với Tấn Vương, Thi Minh Nguyệt  chút chua xót nhưng  khi chua xót qua     khống chế  mà đau lòng.
“Tiểu Tinh,   xem Tấn Vương như thế nào, Thần Thần  phiền  .” Thi Nguyệt  với Hoa Tinh.
Hoa Tinh gật đầu: “Nơi    gì đáng lo, Thần Thần   định . Tuy nhiên Tấn Vương ở bên , việc lấy m.á.u đầu tim   chuyện nhỏ, chỉ sợ hiện tại cơ thể  vẫn còn  suy yếu.”
Hoa Tinh giải thích  Thi Minh Nguyệt càng thêm lo lắng.
Nàng    ngoài sai hạ nhân đưa nàng   tìm Tấn Vương. Hạ nhân  chút chần chừ nhưng nghĩ đến đứa trẻ lớn lên giống Tấn Vương y như đúc  thì   dám từ chối Thi Minh Nguyệt.
 lúc Thi Minh Nguyệt  theo hạ nhân  đến sân ngoài phòng của Tấn Vương và Minh Châu, Minh Châu cũng  về đến Tấn Vương phủ.
“Vương gia.” Thi Minh Nguyệt gõ cửa.
Thế nhưng trong phòng   yên tĩnh, Tấn Vương  trả lời.
“Vương gia.” Thi Minh Nguyệt  gọi thêm vài câu.
“Đá văng cửa là  , gõ cái gì mà gõ, kệ .” Đột nhiên từ  lưng Thi Minh Nguyệt truyền đến một giọng nữ dễ , Thi Minh Nguyệt theo bản năng  đầu , nàng   thấy chính là Minh Châu đang đưa hai  nam nhân theo.
“Tấn Vương phi?” Thi Minh Nguyệt chán ghét nhíu mày.
Minh Châu  để ý đến nàng  mà  đến  cửa: “Nếu ngài  mở cửa  sẽ thật sự đá văng cửa của ngài  đấy.”
Một  thở, hai  thở, ba  thở, Tấn Vương vẫn   phản ứng gì.
Minh Châu  vui, phân phó Hoàng Đế: “Giúp  đá văng cửa .”
Hoàng Đế  chút chần chừ,   vẫn  quên  bộ dạng đáng thương ba ngày  của Minh Châu. Hắn  cảm thấy trong lòng Minh Châu vẫn sợ hãi Tấn Vương, nếu như… nếu như  khi    theo, Minh Châu  đổi ý mà tiếp tục sợ hãi thì   ? Liệu nàng   nữa ?
“Thật vô dụng.” Minh Châu nhỏ giọng  thầm.
Nhìn thấy Thi Minh Nguyệt, nàng lười  giả vờ. Đến nỗi biểu hiện trong ngoài  giống  của nàng Hoàng Đế  nghĩ thế nào thì thế !
“Hoàng thúc, ngươi giúp  đá cửa .” Nàng   về phía An Dật Vương.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
“Được.” An Dật Vương im lặng đồng ý,   đến bên cạnh cánh cửa chuẩn  nhấc chân đá.   lúc , cửa phòng đột nhiên kẽo kẹt mở , Tấn Vương ở bên trong râu ria xồm xoàm, cả  lôi thôi  chịu , Tiểu Tiễn Chi sợ hãi lôi kéo góc áo của Tấn Vương, hai mắt tràn đầy nước mắt  Minh Châu.
“Mẫu phi.” Nó vô cùng đáng thương gọi Minh Châu.
Minh Châu   phản ứng gì nhưng Hoàng Đế và n Dật Vương  đau lòng đến c.h.ế.t mất. An Dật Vương cúi  ôm Tiểu Tiễn Chi lên: “Sao Chi Chi  ?” An Dật Vương lau nước mắt cho Tiểu Tiễn Chi.