Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lý mẫu sững sờ, gương mặt tái . Cả căn phòng nặng nề đến mức chỉ  thấy tiếng thở. Ngay cả lão thái thái cũng khó chịu, nghiêm giọng:
"Phính Đình,   nguyền rủa trưởng bối!"
Tần Thu Uyển chỉ khẽ phất tay,  vẻ thản nhiên:
"Lời thật mất lòng thôi ạ. Là trưởng tức của Lý gia, con  gánh vác trách nhiệm,  thể lúc nào cũng đùn đẩy cho trưởng bối. Ngay cả cha con cũng  cho phép con nhàn rỗi."
Nói đến Trương phụ,   đều á khẩu,  thể phản bác.
Tần Thu Uyển  dậy, thản nhiên :
"Con thực sự  về. Mọi  cứ từ từ dùng bữa."
Rồi nàng rời , nhẹ nhàng như một cơn gió lướt qua cửa.
Nga
Lão thái thái thở dài, còn Lý mẫu thì giận đến nỗi đập đũa xuống bàn, hậm hực:
"Còn ăn cái gì mà ăn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-nhanh-xuyen-thanh-vo-ca-nguoc-tra-bao-thu-yrgc/9.html.]
Nhị phòng vẫn im lặng, đám vãn bối cũng lẳng lặng đặt đũa xuống, hành lễ lui . Lý Trạch Ngạn nhíu mày, còn Lâm Cầm Hề cúi đầu, khóe miệng khẽ giật,  rõ là đang nghĩ gì.
Tần Thu Uyển  để ý đến thái độ của những  trong phòng, nàng cứ thế bước thẳng  hậu viện. Trong kiếp , Trương Phính Đình  đường thỉnh an trở về  gặp  hài tử của Lâm Cầm Hề  ngã,  đó  gánh chịu  ít oan ức.
Khi  qua tiền viện, đúng như dự đoán, Tần Thu Uyển  thấy một đứa trẻ đang  , khuỷu tay  trầy xước, m.á.u rướm . Vừa  thấy nàng, đứa trẻ òa lên  lớn.
Nha  bên cạnh nàng khẽ : "Phu nhân, nô tỳ   các thiếu gia trong nhà đều  hơn mười tuổi. Hài tử mới vài tuổi thế  chắc hẳn là nhi tử của biểu cô nương. Hình như  bé năm nay bốn tuổi, nô tỳ  nên đỡ  bé dậy ?"
Một nha  khác đang chuẩn  tiến lên thì bất ngờ  tiếng bước chân vội vã từ xa vang lên. Đi đầu là một bà tử  hơn năm mươi tuổi, gương mặt phúc hậu, chính là Ngô bà tử – thê tử của quản gia, hiện đang trông coi bếp núc và   Lý mẫu tin tưởng. Thấy cảnh tượng  mắt, bà  liền lớn tiếng: "Phu nhân, Chí Viễn chỉ là một đứa trẻ,    thể nhẫn tâm xuống tay như ?"
Chỉ với một câu , Tần Thu Uyển lập tức  định tội. Động tĩnh nhanh chóng thu hút sự chú ý của   trong Lý gia, chỉ trong chốc lát, tất cả đều tập trung  đây.
Tần Thu Uyển bình tĩnh  đầu hỏi: "Ngươi thấy  đẩy nó ?"
Ngô bà tử hùng hồn đáp: "Người đây là tự thừa nhận  còn gì, nô tỳ còn   gì hết!"
Ngay lúc , Lý mẫu vội vã chạy đến, thấy hài tử   mặt đất liền đích  bế lên,  mặt đầy vẻ lo lắng. Bà nhanh chóng kiểm tra vết thương  lập tức  lệnh: "Mau  mời đại phu!"