Đến khi ăn gần xong, Dương Niệm Niệm mới băn khoăn hỏi.
"Vẫn   ai đến xin việc ?"
Khương Dương đáp: "Chỉ  một cô gái đến, nhưng   chê môi trường ở đây   nên   ."
Dương Niệm Niệm thở dài: "Chờ thêm một chút nữa xem ,   dán mấy tờ quảng cáo tuyển  ."
Cô   rằng mấy tờ quảng cáo đó  sớm  Dương Tuệ Oánh xé rách . Dương Tuệ Oánh   vì sợ  khác sẽ cướp mất công việc của .
Ăn uống xong, Dương Niệm Niệm  một vòng quanh chợ, mua thịt lợn và rau cần. Lục Thời Thâm   thời gian về, cô   vài món mang đến cho .
Vị thủ trưởng già thích ăn sủi cảo rau cần, cô liền gói một ít mang tới,  để  ăn,    thể giúp  và lão thủ trưởng gần gũi hơn,  tránh  việc  khác  cô cố ý nịnh bợ.
Khi trở  khu gia đình quân nhân, các quân tẩu đang   gốc cây lớn trong sân trò chuyện. Miệng  chuyện nhưng tay  hề ngơi nghỉ,  thì khâu đế giày,  thì đan áo len,   hòa thuận.
 khi thấy Dương Niệm Niệm trở về, sắc mặt   lập tức trở nên kỳ quái, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, như thể  thấy thứ gì dơ bẩn .
Một bé gái chạy tới chào Dương Niệm Niệm. Chưa kịp để cô đáp ,  của bé  lớn tiếng gọi con về. Không  hai lời, bà  vỗ  m.ô.n.g con bé mấy cái, còn  hết giận, bà   nắm tai nó mắng: "Không ở nhà  bài tập, chạy  đây  gì? Mẹ thấy con chỉ  học dốt  thôi. Nếu lỡ dính  thói  nào đó, coi chừng ba con đánh c.h.ế.t con đấy!"
Nói , bà  còn liếc xéo về phía Dương Niệm Niệm. Bà   tay  mạnh, cô bé  đánh  òa lên. Mấy bà quân tẩu bên cạnh  thấy cũng nhăn mặt, thầm nghĩ, đúng là  tay độc thật,   còn tưởng là  kế .
Dương Niệm Niệm    ngốc, cô lập tức  , đây là bà  cố tình  cho cô xem. Cô  lạnh một tiếng,  bước thẳng  nhà. Người khác   rõ, cô cũng chẳng dại mà tự tìm rắc rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-80-ga-chong-thay-chi/228.html.]
Vương Phượng Kiều đang phơi quần áo trong sân, thấy Dương Niệm Niệm về, vội vàng vẫy tay: "Niệm Niệm, em về  ?"
Phơi xong quần áo, cô   đến  mặt Dương Niệm Niệm: "Chị   sáng nay  một chiếc ô tô nhỏ đến đón em,   thật ?"
Lúc   tin , Vương Phượng Kiều  hề nghi ngờ Dương Niệm Niệm sẽ  lén lút với  đàn ông nào. Ai mà dại dột đến mức dẫn  đến tận cổng khu gia đình quân nhân cơ chứ?
Cô tin rằng Dương Niệm Niệm chắc chắn là  ăn buôn bán trong thành, cho nên   quen thôi. Vương Phượng Kiều coi Dương Niệm Niệm như em gái,  cô  kiếm  tiền, trong lòng cô thật sự  mừng.
Trong  thời gian chung sống, Dương Niệm Niệm cũng hiểu đôi chút về Vương Phượng Kiều,  cô  là  , tính tình thẳng thắn và  phân biệt  trái,  cái gì nên  cái gì  nên.
Vì   đều thấy Đỗ Vĩ Lập đến đón , để tránh hiểu lầm  đáng , cô  giấu Vương Phượng Kiều.
"Chị Vương, thật  em và  trai của Duyệt Duyệt  hùn vốn mở một trạm phế liệu trong thành. Kiếm  một chút tiền. Vả  em còn góp thêm vốn  một trạm phế liệu khác nữa. Người đến đón em sáng nay chính là ông chủ của trạm phế liệu lớn nhất Hải Thành, Đỗ Vĩ Lập. Ông  đến tìm em để  thủ tục góp vốn."
Cô vẫn giữ kín chuyện mua nhà.
Vương Phượng Kiều kinh ngạc: "Em mở cả trạm phế liệu cơ á ?"
Dương Niệm Niệm  : "Bán quần áo   là kế lâu dài, nếu em thi đỗ đại học thì  thể tiếp tục bán hàng . Mở trạm phế liệu thì  Khương Dương quản lý, em  cần  canh giữ cả ngày, sẽ đỡ lo hơn nhiều."
Vương Phượng Kiều vô cùng ngưỡng mộ, cô khen Dương Niệm Niệm  ngớt: "Niệm Niệm, em đúng là  đầu óc kinh doanh quá  mất. Chị  mọc thêm tám cái đầu nữa cũng  bằng em."
Cô   bụng nhắc nhở: "Cậu mở trạm phế liệu trong thành, chuyện  đừng  cho  khác  nhé? Ở đây  nhiều   ghen tỵ lắm. Sau  Lục đoàn trưởng còn  thể thăng chức nữa, em cứ sống khiêm tốn một chút thì chắc chắn là  sai ."
Dương Niệm Niệm mỉm : "Chị Vương, chị yên tâm, em     phô trương. Chuyện  em chỉ  với  chị thôi."
Thấy Dương Niệm Niệm tin tưởng  như , Vương Phượng Kiều vui lắm: "Em yên tâm, chuyện  sẽ  lọt  từ miệng chị nửa lời . Đến cả ông chồng nhà chị, chị cũng   ."