Mộc Tử khổ một tiếng: “Lời của đại sư , chúng đây tự nhiên cân nhắc đến , nhưng chúng thương lượng đến cuối cùng, đều cách nào từ bỏ một kỳ ngộ như , cho nên mới quyết định ở đây chờ.”
“Ta cảm thấy tiên cần xúc động, lát nữa sẽ thử một chút, vòng vây của chúng rốt cuộc lớn đến , và chúng rốt cuộc bao nhiêu yêu thú bọ cạp sa mạc cấp hai cao giai.”
Sắc mặt Mộc Tử chút : “Ý của đại sư là, đây chúng đối phó chúng thể lộ bộ thực lực?”
“Cái chỉ là suy đoán, cho nên thăm dò một phen. Dù những con bọ cạp sa mạc đó chỉ giữ cây Sa Viêm Hoa đó sẽ xa, nếu bỏ chạy, chắc sẽ quá lớn khó khăn, nếu đây các ngươi cũng thể nào nhẹ nhàng như , dù trình độ缠人 của bọ cạp sa mạc chính là một hai trong các yêu thú cấp thấp.”
Lúc , sắc mặt đều .
Bạch Minh lắc lắc chiếc quạt lông trong tay, “Bản nhân cũng cảm thấy lời của Liễu đạo hữu lý, tuy quả thật phiền phức một chút, nhưng sự việc liên quan đến tính mạng của tất cả chúng , tự nhiên cẩn thận một chút thì hơn.”
Tống Kỳ, Tống Linh hai chị em tự nhiên ý kiến gì khác. Tằng Hoành tuy tu luyện kiếm đạo, dũng mãnh tiến lên, chặt đứt trở ngại, nhưng đó cũng lượng sức mà , liền im lặng một bên, phát biểu ý kiến.
Phong Lam càng gật đầu, yêu thú khế ước của chỉ thực lực cấp một cao giai, lỡ như ở đó xảy chuyện gì ngoài ý , chính chừng thể trốn thoát , nhưng con yêu thú thì chắc.
Đây chính là yêu thú bảo bối hiện tại của , khi tìm con mới thế, nhất định thể mất chỗ dựa.
Liễu Minh Phong: “Nếu đều ý kiến, sẽ xem, Tiêu Mặc.”
“Đại sư .”
“Ngươi cùng .”
“Vâng.”
Mộc Tử thấy liền ngăn cản : “Vị sư là cứ ở , thể sẽ gặp một nguy hiểm.”
Liễu Minh Phong xua tay: “Sư đừng lo lắng, dẫn đến Khỉ La bí cảnh chính là cho rèn luyện, mở mang kiến thức. Lần tuy thể sẽ nguy hiểm, nhưng sẽ chỉ để ở xa , sẽ để đến gần.”
Khóe mắt Mộc Tử co giật, “Nếu đại sư như , cũng tiện gì nữa, hy vọng sư sớm trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-chi-than-cap-phao-hoi/chuong-73-di-truoc-thu.html.]
“Yên tâm .”
Nói xong, Liễu Minh Phong nắm lấy cánh tay Tiêu Mặc, một đạo kim sắc quang mang chợt lóe, hai liền hóa thành một đạo độn quang màu vàng nhạt bay về phía tây.
Mộc Tử hai xa độn quang, nụ mặt biến mất còn một mảnh, cả khuôn mặt bình tĩnh gợn sóng. Những khác chút nghi hoặc, nhưng nhanh liền hiểu đạo lý trong đó.
Họ ở trong môn phái của cũng là đầu, cho nên tâm trạng của Mộc Tử, họ tự nhiên cũng hiểu.
Ghen tị mà!
Tuy rằng họ sẽ thừa nhận.
Liễu Minh Phong mang theo Tiêu Mặc hướng phía tây nhanh chóng phi hành, bầu trời một đạo kim sắc độn quang nhanh chóng hiện lên, hóa thành một đạo kim sắc lưu quang, biến mất ở phía chân trời.
“Đại sư ?”
Liễu Minh Phong: “Chuyện gì?”
“Sư cảm giác nhị sư hình như chút thích hợp, luôn cảm thấy hình như đang tính kế chúng .”
“Yên tâm , ngươi coi đại sư của ngươi là ăn chay ? Ta cùng ở trong môn chung sống hai ba mươi năm, là một như thế nào, rõ ràng, cũng rốt cuộc là vì cái gì.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Tiêu Mặc chút chột chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn : “Trước đây ở bên ranh giới đầm lầy và khu rừng, thẳng thắn với sư chuyện Luyện Linh Quả , lúc đó hình như phát hiện xung quanh tung tích của Ám Ảnh Yêu Trùng.”
Ám Ảnh Yêu Trùng?!
“Vậy Ám Ảnh Yêu Trùng chẳng là cũng ghi chuyện ngươi tu luyện ma công ? Mộc Tử cũng ? Nói như chuyện liền lớn ...”
Tiêu Mặc: “Đại sư yên tâm, chỉ chuyện Luyện Linh Quả, những chuyện khác .”
Ồ?