Mộc Tử càng nghĩ càng thấy thật sáng suốt. Rất nhanh thôi, sẽ thể đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, trở thành thủ tịch tử của Phong Vũ Môn, là đại sư của các tử.
Nghỉ ngơi một lúc, tất cả đều hồi phục đến trạng thái nhất lên đường. Khi tiến phạm vi sông băng, họ bắt đầu hạ thấp độ cao phi hành. Mộc Tử chớp lấy cơ hội, lúc hai để ý, thả Hàn Độc Băng Trùng sông băng, âm thầm lệnh cho nó đến tuyệt địa chờ họ.
Vừa khu sông băng, Liễu Minh Phong cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, thể thả hộ thể linh quang. Tiêu Mặc lau lớp sương băng mỏng kết lông mày, chút bất đắc dĩ.
Bản thể Cửu Muội Đằng Xà thì , nhưng cơ thể con chút phiền phức, đừng để đến lúc cần đông hỏng thì gay. Nhìn thoáng qua linh quang đang bao bọc , vẫn còn đại sư .
Trong tình huống thế , chắc chắn sẽ từ chối. Hắn trở thành chỗ dựa cho đại sư , đó chỉ là lời suông, cứ chờ xem… Chờ một chút nữa thôi!
Dù thì bây giờ đại sư là Trúc Cơ hậu kỳ, nếu cứ cố chấp bảo vệ, những đồng ý, mà khi còn tức giận.
Vì , khi thực lực của mạnh hơn đại sư , cứ duy trì trạng thái .
Rất nhanh, ba đến nơi Mộc Tử .
Liễu Minh Phong mặt băng phẳng lì, vết nứt khổng lồ phía , kéo dài sang hai bên thấy điểm cuối, chiều rộng của nó chắc chắn hơn mười trượng!
Hắn cẩn thận đến mép vết nứt, xuống , sâu thấy đáy.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
“Nhị sư , băng hoa chẳng lẽ ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-chi-than-cap-phao-hoi/chuong-77-khu-song-bang.html.]
Mộc Tử chút ngượng ngùng : “Lần để ký hiệu ở đây, nhưng đến cảm ứng , thể yêu thú phá hủy. chắc chắn là ở đây sai, chúng cứ xuống tìm thử, nhất định sẽ tìm .”
Liễu Minh Phong cũng kẻ chắc chắn thật, nhưng xuống cũng , “Vậy cũng , chúng cứ từ từ tìm.”
Mộc Tử thấy hai họ cứ chằm chằm, liền nhếch miệng , hề tức giận, trực tiếp xuống . Liễu Minh Phong và Tiêu Mặc , cứ thế xuống, e rằng âm mưu thực sự vẫn còn ở phía .
“Đại sư , chúng thôi. Ta xem xem, rốt cuộc định dùng cách gì để đối phó với chúng , nhưng chắc chắn cuối cùng sẽ thất bại thôi.”
Nói xong, hai liền theo Mộc Tử xuống. Càng xuống sâu, nhiệt độ càng thấp, hộ thể linh quang ban đầu dần chống đỡ nổi. Hết cách, Liễu Minh Phong đành tăng cường linh quang cho đến khi định, nhưng như tiêu hao gấp ba bốn ban đầu. Dù , mức độ vẫn ảnh hưởng đến thực lực của .
Khoảng hơn nửa canh giờ , họ mới thấy đáy. Liễu Minh Phong đặt chân lên mặt băng, một luồng khí lạnh lập tức từ chân chui lên, khiến cả lạnh buốt.
Tiêu Mặc cũng khẽ nhíu mày, lớp băng chắc chắn gì đó bất thường.
Mộc Tử cách họ xa, “Đại sư , chúng về phía xem thử.”
Liễu Minh Phong gật đầu, kéo tay Tiêu Mặc theo. Thấy Mộc Tử dường như chẳng hề để tâm đến luồng hàn khí bên , trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc.
Thần thức quét một vòng, cũng phát hiện điều gì bất thường. Lẽ nào vì đến đây một nên quen ? Họ là đầu tiên đến, nên thích ứng với hàn khí tỏa từ bên ?
Tiêu Mặc cũng dựa cảm giác của xem xét một lượt. Khi thần thức lướt qua mặt băng chân Mộc Tử, chút , nhưng khi cẩn thận tra xét thì phát hiện chút dị thường nào.