Sau giờ ngọ, Trương Tiểu Oản cầm tiền đồng đưa cho Tiểu Lão Hổ để ngoài mua mấy cái màn thầu về.
Lần Tiểu Lão Hổ ngoài từ cửa chính, lúc Thính quản gia do dự hỏi: “Tiểu công tử ?”
“Mua đồ ăn.” Tiểu Lão Hổ xụ mặt đáp lời , lạnh lùng mà liếc mắt một cái.
Thính quản gia thế thì lập tức , “Phòng bếp , phòng bếp , giúp ngài lấy, lấy ngay đây.”
Uông Hoài Thiện , “Vậy lấy với ông.”
Nói xong cùng bếp đó vung tay nhỏ dạy bà tử xào đồ ăn, nướng bánh. Thấy bọn họ tay chân nhanh nhẹn còn thở dài chê các nàng vô dụng. Sau đó tự nhặt củi, tìm mũi tên của xuyên thịt qua nướng, giống như khi còn sở dã
ngoại để thêm thịt cho bữa ăn.
Lần cướp đoạt của đoạt một nửa đồ ăn dành cho mấy chủ tử và mấy hầu. May mà đêm hôm đó mấy cha con Uông gia về nên đám hầu mới đói.
Thính quản gia vẫn việc với Uông Hàn thị, bà xong thì sắc mặt càng tái nhợt. Sau khi suy nghĩ hồi lâu bà mới bảo Thính quản gia tới chỗ Trương Tiểu Oản lấy khế ước.
“Hiện tại lấy luôn ?” Quản gia chút kinh ngạc.
“Nói với nàng , chúng chỉ lấy của , thứ nàng thì…… Cho nàng .” Uông Hàn thị kịch liệt hít thở, mỗi lời đều nghiến răng nghiến lợi mà phun .
Quản gia lĩnh mệnh mà , bao lâu ông lấy từ chỗ Trương Tiểu Oản về khế đất của mười mẫu ruộng và ba mẫu đất. Vì khế đất ở và năm mẫu phía cùng nên Trương Tiểu Oản để Uông Hoài Thiện một tờ khế ước ba mẫu đưa cho bọn họ, bên vẽ con dấu riêng của .
Uông Hàn thị chữ của đứa nhỏ trang giấy, chờ quản gia rời khỏi bà mới những nét chữ cứng cáp tuyệt đối giống chữ trẻ nhỏ một lúc lâu mới phun một câu: “Mẫu ác, tử độc!”
*******
Đôi con ác độc trong miệng Uông Hàn thị phân tới khu nhà phía thì lập tức đem hành lý của dọn qua. qua thì Uông Hàn thị gọi tới xây một hàng tường rào, xem như là tách biệt hẳn với bọn họ.
Trương Tiểu Oản thấy thế thì nhíu mày, nàng hận rõ đường đường là phu nhân của Uông gia mà chút giả vờ ngoài mặt cũng là thế nào? nàng cũng xem thường phụ nhân , Tiểu Lão Hổ mang tin tức từ bên ngoài về thì Thính quản gia ở bên ngoài phao tin nàng hiền, đức. Lúc nàng cũng coi như thư khẩu khí đó bảo Hồ Cửu Đao bên nhờ ngoài là chồng ác độc thấy tình thế đúng thì vội đầu vu tội cho con dâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-118.html.]
Cứ như một hồi, cho dù Uông Hàn thị chiêu thì nàng tiếp là . Muốn hai con bọn họ c.h.ế.t mặt Uông gia là chuyện mơ.
Chiều hôm nay, Trương Tiểu Oản mang theo Tiểu Lão Hổ tới trấn Tiểu Miêu họp chợ, gặp mặt Hồ Cửu Đao và Hồ nương tử.
Nhìn thấy hai vợ chồng họ, nàng hỏi nếu hai con nàng tách sống một thì hậu quả sẽ như thế nào. Hồ Cửu Đao trả lời chính xác, “Như thế chính là cô nhi quả phụ, trong nhà trưởng bối, ai giúp chuyện. Nếu ngài tách sống một thì giống như đuổi khỏi nhà, vô tội cũng biến thành tội. Ngày Hoài Thiện thi công danh cũng , cuộc sống vốn của hai cũng sẽ ảnh hưởng, thậm chí……”Hồ Cửu Đao tới đây thì Hồ nương tử một cái.
Hồ nương tử thở dài tiếp, “Ta cũng gọi ngài là tẩu tử nữa, nhỏ hơn ngài mấy tháng nên sẽ gọi ngài là tỷ tỷ. Tỷ tỷ, nếu thể thì cũng ngài mang theo Hoài Thiện rời xa một nhà bằng heo chó , nhưng Hoài Thiện ngàn thể tách khỏi Uông gia. Đứa nhỏ trục xuất khỏi nhà thì dù là các tự nguyện đuổi thì đều là tiện dân. Đến lúc đó, sợ là lưu manh vô cũng thể ức h.i.ế.p các ngươi.”
Nói xong Hồ nương tử xoay mặt, cầm khăn lau lau khóe mắt đó mới đầu miễn cưỡng với Trương Tiểu Oản, “Tỷ tỷ, ngươi cố thêm một thời gian, Hoài Thiện bản lĩnh như thế, chờ hai ba năm nữa thi công danh thì ngài chính là của tú
tài, cử nhân. Đến lúc đó sẽ chẳng ai dám gì ngài, đến mức khiến tỷ……”
Nói đến đây Hồ nương tử chôn mặt trong khăn rống, “Ông trời ạ, đời những kẻ đáng c.h.é.m như thế.”
Nói xong nàng cầm tay Trương Tiểu Oản, vết thương đó mà rơi nước mắt.
Trương Tiểu Oản xuyên tới đây nhiều năm như nhưng hiếm khi khác đau lòng thế . Đây là đầu tiên ngoài bụng vì nàng, trong nháy mắt nàng cũng thấy mắt đau nhức và chua xót. rốt cuộc nàng vẫn , chỉ đành ngơ ngác Hồ nương tử, tùy ý để nàng cầm tay , kiểm tra vết thương.
Bên Hồ Cửu Đao ngại lễ nghĩa nên chỉ mang theo Uông Hoài Thiện cửa , lối nhỏ chỉ đủ một , ôm Uông Hoài Thiện lòng hỏi, “Cháu thương chỗ nào ?”
“Cháu thương chỗ nào cả,” Uông Hoài Thiện lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh mà hỏi Hồ Cửu Đao, “Đại Bảo mấy ngày nay ? Trong nhà mua đồ ngon cho ăn ?”
“Có chứ, chúng mua nhiều là khác, hôm qua mới mua bánh đường ăn với đó.”
“Cháu cũng mang tới một ít đồ ăn, thúc đưa về cho là cháu cho bảo chờ khi hết bận cháy sẽ tới cửa mang ngoài chơi.” Uông Hoài Thiện móc một bao kẹo nhét trong n.g.ự.c Hồ Cửu Đao.
Hồ Cửu Đao lắc lắc đầu, “Trong nhà còn mà, cháu cầm lấy mà ăn.”
“Nương nhiều, cái để cho Đại Bảo.” Nói đến đây Uông Hoài Thiện tới gần Hồ Cửu Đao thì thầm với , “Thúc và thẩm đừng lo lắng, mẫu giúp cháu giấu nhiều bạc, nhiều đó, đều chôn trong đất.”
Hồ Cửu Đao thấy thì híp mắt , liên tục gật đầu , “Vậy thì , thì , tiền bạc sẽ sợ đói bụng.”