XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-01-03 00:09:28
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Phượng triều năm thứ 18.

Tướng sĩ biên quan đánh thắng trận, thư sinh hướng về kinh thành say sưa về chuyện ngừng. Đợi qua thị trấn cách kinh thành xa thì tiếng nghị luận cũng dừng . Những thư sinh, học sinh đường xa mà tới lúc cũng còn trò chuyện vui vẻ nữa.

Trong đám kinh thi và việc một hán tử đánh xe bò lúc “Xi xi” mà bảo con bò nhà chậm .

Lúc tấm mành tràn đầy tro bụi xe bò nhấc lên, một tiểu cô nương tầm 12, 13 tuổi ló đầu gọi , “Đại ca, đại ca, còn xa lắm ?”

Người đúng là Trương Tiểu Bảo từ phía nam của Đại Phượng triều tới đây. Hắn trừng đôi mắt to như mắt trâu của em gái đó dùng tiếng quê nhà mắng nàng, “Muội là cô nương gia, đừng mà tùy tiện thò mặt .”

Nói xong ấn đầu nàng về, đó xốc mành lên gọi Lưu Tam Nương, “Mẫu canh chừng nàng chút, tiểu cô nương mà bộ dáng gì hết, đầu gặp đại tỷ thì chuẩn tinh thần mà ăn đánh.”

“Đại tỷ mới đánh ,” Trương Tiểu Muội lời thì cái m.ô.n.g mới xuống xe bò nhảy b.ắ.n lên. Nàng giống quả ớt cay nhỏ tức giận với trai , “Đại tỷ sẽ ôm , còn cho thịt ăn.”

Dứt lời nàng giơ giơ nắm tay với , vẻ mặt tức giận bất bình : “Những lời mắng đều nhớ rõ.”

Trương Tiểu Đệ bên xong thì chậm rì rì mà quất con bò, đó đầu ôn tồn với em gái, “Muội to quá, đại tỷ chỉ thích lễ thôi.”

Trương Tiểu Muội thấy lời thì héo héo mà xuống dựa chẳng chân .

Lúc Lưu Tam Nương bất chấp mấy em họ cãi , bà chỉ lo lắng mấy bao tải đồ phía nhỏ giọng với Trương A Phúc, “Cũng đống thịt khô khuê nữ thích ?”

Cho dù ăn tết xong là bọn họ lên đường nhưng càng lên phía bắc thời tiết càng nóng, trăm cân thịt khô hun kỹ nhưng mùi vị mấy ngày nay tựa hồ nặng hơn. Lưu Tam Nương thực sự chút sốt ruột, sợ hỏng thì cái gì cho con gái ăn.

“Không , .” Trương A Phúc miệng vụng, chỉ đành mấy câu “Không .”

Lúc ở bên ngoài xe ngựa Trương Tiểu Đệ đang cùng dắt xe bò cũng an tâm nên hỏi Trương Tiểu Bảo, “Đại ca, chỗ cách nhà đại tỷ còn xa nữa ?”

Trương Tiểu Bảo gật đầu, , “Cách một đoạn nữa thôi. Cữu cữu đó là thôn Phiến Diệp Tử, cách đây nửa ngày đường. Đi gần thêm chút nữa chúng hỏi thăm là .”

Trương Tiểu Đệ hắc hắc, sửa sang bộ quần áo mới sáng nay đó hỏi Trương Tiểu Bảo, “Huynh thấy xiêm y của chỉnh tề ?”

“Chỉnh tề, chỉnh tề.” Trương Tiểu Bảo liên tục gật đầu, cũng đánh giá bộ quần áo mới của . Bộ quần áo mới may hồi tết, tuy mặc nóng nhưng mới tinh. Chị cả thấy bọn họ ăn mặc thì trong lòng mới vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-142.html.]

*******

Một nhà già trẻ của Trương gia đang đường tới thì bên , trong nhà chính của Uông gia, Trương Tiểu Oản cùng Uông Vĩnh Chiêu đang mặt đối mặt cách một cái bàn.

Đại Phượng triều dùng hai năm chiến thắng Hạ triều, khiến Hạ triều tiến cống vạn lượng hoàng kim. Bình dân bá tánh trong ngoài kinh thành mỗi khi đến việc thì đều vui sướng đầy mặt giống như vàng bạc đều chảy nhà bọn họ .

Ở Uông gia, khi Uông Hàn thị tin bốn đứa con trai của bà đều thụ phong, đặc biệt là con trai cả phong là chính nhị phẩm Tổng Binh thì vui đến mức thể xuống đất hai bước thời gian dài liệt.

Uông gia cũng thưởng một tòa nhà ở kinh thành gần Trung Vương phủ. Tòa nhà đó tám sân, đủ cho mỗi trong Uông gia chiếm một sân.

Uông Hàn thị xong thì đem một cái sân phía và phía phân biệt để cho lão gia và con cả xử lý công vụ. Còn dư 6 cái sân thì bốn đứa con trai, bà và lão gia tổng cộng chiếm năm cái, con dư một tiểu viện thì để cho nha đầu cố gắng ở (cháu bà ).

Trương thị nàng sẽ theo kinh, Uông Hàn thị xong lời thì trong lòng lạnh thôi. Bà thầm nghĩ lời cũng coi như thức thời, nếu đợi bà nạp một môn đăng hộ đối cho đứa con trai Tổng Binh của thì xem nàng còn dám ở Uông gia tác oai tác quái .

Lần của Uông gia đều dọn kinh, đám nô bộc cũng cùng. Uông Vĩnh Chiêu bớt thời gian rảnh chạy tới tiểu trạch viện cùng Trương Tiểu Oản đang vội việc may vá mắt to trừng mắt nhỏ.

Phụ nhân vẫn cứng rắn lạnh lẽo như cũ.

“Đại công tử ,” Trương Tiểu Oản khâu hai mũi cái áo mùa hè nàng cho con trai. Lúc nàng ngẩng đầu nhanh chậm với Uông Vĩnh Chiêu, “Chuyện hôn sự của mấy Nhị công tử hỏi thăm và ghi hết giấy. Ngài xem nếu vấn đề gì thì thể tìm bà mối tới cửa.”

Uông Vĩnh Chiêu thì nhíu mày, đôi mắt liếc phong thư nhưng vươn tay rút tờ giấy bên trong nhanh chóng . Hắn thấy chữ đó mạnh mẽ lực, thông tin ghi đầy đủ cảnh gia đình của các cô nương, còn lai lịch nhà ngoại đều liệt kê rõ ràng.

Xem xong gấp trang giấy , bỏ phong thư thuận miệng hỏi, “Chữ là đứa nhóc ?”

Trương Tiểu Oản gật gật đầu.

“Ngươi cho nhận tổ quy tông ?”

“Ngày cần dùng tới chúng sẽ tự đến phiền Đại công tử.”

“Hắn cũng là con .” Uông Vĩnh Chiêu thì nhịn giận dữ đập bàn.

“Vâng, ai bảo .” Trương Tiểu Oản vẫn bình tĩnh , đó cúi đầu tiếp tục khâu áo tay nhàn nhạt , “Ngày đợi tiền đồ thì ai con cháu Uông gia và con trai ngài chứ?”

“Ngươi……” Uông Vĩnh Chiêu đập cái bàn, “Ngươi, cái đồ phụ nhân hiểu , việc thể để nữ nhân như ngươi thế nào thì ? Ngươi mau chóng thu thập tay nải cho , lập tức lên xe ngựa!”

Loading...