Mẹ mang theo hai trong rừng bẫy một con lợn to về, bán xong thịt, còn thừa một ít đến buổi chiều học về thấy là nướng ăn. Hai thấy mặc kệ là quần áo còn dính m.á.u lợn mà ướp thịt, bổ củi, chuẩn giá đỡ và than hoa để nướng.
Đến tối ăn cơm cả nhà ăn thịt nướng. ông bà ngoại nhường thịt cho , tiểu gì cũng chọn hai khối thịt nướng cho ăn bổ bổ. Hắn ăn xong chỗ bọn họ gắp thì no đến . Ấy mà cả còn gắp thêm cho . Uông Hoài Thiện thật là khổ mà nên lời, đầu tiên cảm thấy quá thích cũng chuyện quá .
Hắn thật sự là no quá .
“Được , ép nữa, ăn đủ thì thôi.” Trương Tiểu Oản nấu xong lúa mạch thấy cái mặt khổ sở của con trai thì vội vàng tới cầm thịt trong tay để lên bàn, tính toán để lát nữa sẽ ăn.
Nàng đổ chén bảo , “Mau uống một chén xúc miệng.”
Lúc lời thấy Tiểu Đệ vươn bàn tay mỡ đến cầm cái cốc, nàng nhịn lắc lắc đầu rút khăn giúp lau tay, miệng cũng khó nén trách cứ, “Lớn như mà khi ăn chẳng thèm chú ý chút.”
Mặt Trương Tiểu Đệ đỏ lên, chị lau tay cho mà miệng cong hết cả. Tiểu Muội ở một bên thấy thì cũng thò tay đến với chị cả, “Tỷ, tỷ, tay cũng bẩn……”
Trương Tiểu Oản xong lời nàng , hai tay nàng duỗi tới thì nhịn bật , nhu hòa , “Được, tỷ sẽ giúp lau.”
Lúc Uông Hoài Thiện ôm cái bụng ăn đến no căng dựa trong n.g.ự.c bà ngoại ngẩng đầu tò mò hỏi, “Đại cữu cữu bọn họ giờ lời mẫu ?”
“Ừ, lắm, nàng hướng bắc thì bọn họ dám hướng nam.” Lưu Tam Nương thò tay giúp chậm rãi xoa bụng, đôi mắt nheo trả lời. Lúc bà nếp nhăn nhưng hề thấy sầu khổ mà mang theo mấy phần bình tĩnh an hòa.
Trương A Phúc lúc bưng ly lúa mạch, đưa đến bên miệng Uông Hoài Thiện, nhỏ nhỏ dỗ dành , “Tiểu bảo bảo, mau uống một ngụm.”
Uông Hoài Thiện cúi đầu uống hai ngụm nheo mắt ông ngoại cảm ơn, “Đa tạ ngoại tổ phụ.”
Trương A Phúc liên tục lắc đầu, “Không cần tạ, cần tạ……” Nói xong ông đưa cái ly đến bên miệng lão bà nhà , nhỏ giọng , “Bà cũng uống hai ngụm.”
Lưu Tam Nương uống một ít đó với ông , “Trà ngon lắm, ông cũng uống nhiều một chút. Ta thấy uống ấm bụng, đối với dày của ông cũng .”
Mấy năm nay dày Trương A Phúc chút khỏe, ông gật đầu kề chén lên miệng chậm rãi uống một cách thỏa mãn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-149.html.]
*******
Cuối tháng Uông Vĩnh Chiêu nạp , một ngày đó Lưu Nhị Lang đây cáu tiết một hồi. Trương Tiểu Oản cùng hai đứa em trai nhịn xuống nhưng dự đoán Trương Tiểu Muội cầm đòn gánh đến đánh . Cũng may Trương Tiểu Oản kịp thời ngăn cản, để nàng thật sự đánh .
Lưu Nhị Lang cũng nghĩ một nha đầu từ nông thôn thế mà dám cầm đòn gánh đánh ông , còn luôn mồm cái gì mà “Cẩu quan”, “Quan ”, “Chỉ bắt nạt khác”. Ông tức giận đến tóc cũng dựng lên, mắng Trương A Phúc và Lưu Tam Nương
thậm tệ. Ông mắng bọn họ vô dụng đến cực điểm, nuôi đám con cái dám bò lên đầu trưởng bối giương oai, lễ nghĩa tôn ti gì hết.
Ông chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nhưng Trương Tiểu Oản cũng để ý tới chỉ bảo đám Tiểu Bảo kéo Tiểu Muội đến hậu viện còn thì tự mở cửa lớn, nữa mời Lưu Nhị Lang lúc tức đến run tay về.
Đêm Uông Vĩnh Chiêu nạp , Uông gia trong kinh phái Giang Tiểu Sơn tặng ly đến, là tiểu kính chủ mẫu. Hắn cong eo với Trương Tiểu Oản, “Đại công tử , ngài trở về cũng tùy ngài nhưng của chủ mẫu ngài vẫn uống.”
Trương Tiểu Oản xong thì dở dở , Uông Vĩnh Chiêu ý gì, kích thích tôn trọng nàng đây?
Bất kể là ý gì thì nàng cũng để tâm lắm. Nàng lập tức một uống xong chén con mắt chằm chằm của Giang Tiểu Sơn. Sau đó nàng để chán lên bàn, dùng khăn lau miệng bình tĩnh với , “Trở về cho Đại công tử là của di nương uống.”
Nói xong nàng nghĩ nghĩ lẩm bẩm, “Quy củ trong kinh là uống thì cho di nương quà gặp mặt ?”
Dứt lời nàng Giang Tiểu Sơn, thấy khom lưng gì.
Trương Tiểu Oản cảm thấy nếu Uông Vĩnh Chiêu bắt nàng theo quy củ thì nàng cũng nên cho . Vì thế nàng lập tức đến thư phòng, đem gói bạc đặt trong hòm mở nhưng thấy bên trong là mấy ném vàng.
Nàng lập tức kinh ngạc, nghĩ Uông Vĩnh Chiêu khẳng khái như thế. Lần mà cầm một bao vàng 50 lượng đến cho nàng. Lúc đó nàng còn tưởng đây là bạc.
Lúc Giang Tiểu Sơn còn ở nhà chính chờ, nàng cũng nghĩ nhiều mà lấy một thỏi trong đó nhà chính giao cho Giang Tiểu Sơn , “Đây là lễ gặp mặt của với di nương, ngươi giúp mang về.”
Giang Tiểu Sơn xong thì nhận lấy vàng, đợi trở về đến nửa đêm tới gọi gắn Đại công tử trở về thư phòng. Hắn vội vàng bò dậy mặc quần áo đến thư phòng bẩm báo tình hình cụ thể.
Trong thư phòng, vị Uông gia nhị phẩm Tổng Binh đại nhân mới ôm mỹ thấy Giang Tiểu Sơn kể xong biểu hiện của phụ nhân giương mắt thỏi vàng một cái thì khóe miệng vốn nhu hòa lạnh xuống.