XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-12-11 03:42:12
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mở một cái quán nhỏ, cho dù thức khuya dậy sớm thì sợ cũng chỉ đủ ăn. Thế mà nàng đoạt đồ ăn của bà trong lúc ốm đau thế .

Quyết tâm kiên định của Trương Tiểu Oản biến thành do dự, nàng màn thầu nhưng đón lấy.

“Cầm .” Phụ nhân nhẹ nhàng nhét hai cái bánh tay nàng.

Đôi mắt Trương Tiểu Oản u ám, lúc mày còn ngượng ngùng cái gì chứ? Nàng vươn tay, cầm một cái bánh về phía đối diện.

Phụ nhân thấy nàng cầm nhanh lấy một cái màn thầu, vội vã như cướp thì khỏi sửng sốt. lúc thấy nàng tới mặt hai đứa nhỏ , bẻ màn thầu hai nửa cho hai đứa, cái màn thầu còn trong tay thì bà nhịn .

“Cũng là đáng thương mà……” Bà cất bánh về, đặt một cái nồi nhỏ lên bếp, nấu nước gừng, cũng để ý đứa nhỏ năng lực nữa.

************

“Đại tỷ……” Trương Tiểu Bảo ăn đến mấy miếng cuối mới phục hồi tinh thần, đem mẩu bánh cuối cùng trong tay đưa đến bên miệng Trương Tiểu Oản. Cái là thứ ngon nhất mà từng ăn.

“Đệ ăn , tỷ đói.” Trương Tiểu Oản mấp máy môi . Chỉ chút xíu bánh như thế thì thà để một ăn còn hơn.

“À.” Trương Tiểu Bảo là đứa nhỏ lời, nàng gì thì đó, suy nghĩ sâu xa. Nàng đói thì chính là đói, vì thế lập tức rụt tay về, cẩn thận ăn hết chỗ bánh mang theo vị ngọt .

Trương Tiểu Đệ thì vẫn cắn từng miếng bánh nhỏ, giống như mèo ăn vì thế hiện tại miếng bánh của vẫn còn nhiều. Ăn một nửa ăn nữa mà nhét bánh tay Trương Tiểu Oản. Hắn nháy đôi mắt sáng trogn nàng.

Trương Tiểu Oản nhịn tươi, nhận lấy non nửa miếng bánh màn thầu nhét n.g.ự.c áo , “Tỷ đói, để dành , lát nữa đói ăn tiếp.”

Trương Tiểu Đệ thấy chị cả ăn mà còn cất bánh cho , nghĩ đến lát nữa ăn bánh ngon thì vui mừng vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-15.html.]

Trương Tiểu Oản lau nước mũi cho hai đứa. Thời tiết lạnh nên

nước mũi cứ lau chảy . Nếu để bọn họ mặc đầy đủ thì nước mũi sẽ chảy mãi ngừng.

“Hai đứa đây nhúc nhích.” Thấy bọn họ ăn thỏa, Trương Tiểu Oản dặn hai đứa.

“Vâng, lung tung.” Trương Tiểu Bảo vội vàng cầm tay Tiểu Đệ đáp lời chị.

“Không chạy.” Trương Tiểu Đệ cũng linh lợi đáp một câu.

Trương Tiểu Oản hai đứa, trong lòng thở dài. Nàng lên hít một thật sâu thở . Lần nàng tự động nữa mà tới mặt vị đại nương bụng , “Thím, rửa bát cho ngài, cũng sẽ lau bàn cho ngài, liệu thể thưởng cho chúng chút nước ấm ?”

Phụ nhân nghĩ tới nàng còn đưa yêu cầu, vì thế nhịn do dự. hôm nay quả thực bà chút sức lực nào. Bà ho nghiêm trọng, cả mệt mỏi. Hơn nữa đến bánh cũng cho bọn họ, chỉ một chút nước ấm thì thế nào chứ?

Nghĩ thế nên bà gật gật đầu , “Được.”

Trương Tiểu Oản thấy bà chuyện cũng run rẩy thì nhịn đươc vươn tay đỡ bà lên ghế.

Nàng phụ nhân xuống chống đầu cố nhịn mệt mỏi thì nhiều lời nữa mà nhanh nhẹn thu thập đống chén bát, bàn ghế trong tiệm. Sau khi rửa sạch bát đũa và lau bàn ghế, nàng múc nước gừng một cái bát đặt mặt phụ nhân . Lúc nàng mới đun chút nước sôi, múc cho hai đứa nhỏ ở đối diện uống.

Nàng cho bọn họ đến gần vì sợ bọn họ lây bệnh.

Còn bản —— hiện tại Trương Tiểu Oản cũng chỉ thể coi là siêu nhân thôi.

Nếu nàng tin chính thể tất cả, cố mạnh mẽ chống đỡ thì cơ thể gầy yếu sợ là thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.

*********

Loading...