Lúc vì hỏi thăm hôn sự cho ba vị công tử nhà họ Uông nên bà mối trong kinh và mấy thôn quanh đây Trương Tiểu Oản đều quen.
Những bà mối quả thật khiến nàng mở mang tầm mắt. Nàng tới Đại Phượng triều lâu như mà chỉ thấy bà mối là nhanh nhẹn nhất. Một cái miệng nghỉ cũng nghỉ, cứ thế liên tiếp nửa canh giờ.
Trương Tiểu Oản gặp qua ba , đều là như thế.
Kỳ thật nghĩ cũng thôi, đầu năm nay thể ngoài tự xưng bà mối để kiếm tiền mà chút bản lĩnh lợi hại mặt dày thì sống .
Mà tới bà mối cũng là công việc khó khăn. Có nữ nhân nhà bình thường nào, trong nhà nam nhân việc kiếm sống mà bà mối chứ? Chẳng các nàng bức cho còn cách nào, cơm ăn, sống sót kiếm bạc nuôi gia đình nên bất chấp tất cả ?
Cả ba bà mối Trương Tiểu Oản gặp qua đều là quả phụ, cha già, con nhỏ, cả nhà chỉ trông bọn họ bán mạng mà ăn. Vì thế dù bà mối miệng lợi hại, chuyện lớn tiếng, thích đông tây khiến cảm thấy thô thục, khiến nhà bình thường chút ghét bỏ các nàng nhưng Trương Tiểu Oản thấy mấy bà mối gặp khá . Lúc bọn họ tới nàng đều khách khí mà chiêu đãi, lúc cũng tươi tiễn . Đối với những nữ nhân trong nhà cũng khó khăn nên xuất đầu kiếm tiền nuôi gia đình, bỏ qua thanh danh nàng vẫn vài phần tôn kính.
Vì thái độ của nàng nên mấy bà mối gặp nàng xong thì đầu tiên là cảm thấy kỳ quái, sai đó cảm thấy vị phu nhân đương gia thật đúng là mấy phần để mắt đến bọn họ vì thế cũng chân thành hơn với Trương Tiểu Oản.
Có vài điều nên với vị đương gia chủ mẫu nhưng bọn họ cũng sẽ vài câu cho nên tờ giấy Trương Tiểu Oản giao cho Uông Vĩnh Chiêu mới kỹ càng tỉ mỉ như thế. Tất cả đều nhờ các bà mối hỏi thăm .
Người với ở chung chính là kỳ quái như thế, đối phương cảm thấy ngươi để mắt họ thì sẽ đối xử thật lòng với ngươi đến . Mà Kim bà mối chính là một trong những đó.
Hôm nay Trương Tiểu Oản tìm bà tới chuyện mà bà còn mang ít trứng gà đến là để tiểu công tử bồi bổ.
Trương Tiểu Oản đón bà cửa, cũng khách khí mà nhận ba quả trứng gà đó với bà , “Cũng lúc, ngài hẳn nhà đẻ tới……”
“Ta chính là với tới. Mấy ngày hôm định tới nhưng sợ phiền ngài nên mới dám đến……” Kim bà mối ha hả , “Hôm nay tới thì cũng chào hỏi lão gia và lão phu nhân, ngài đừng ngăn cản nhé.”
“Sao thể?” Trương Tiểu Oản nửa đỡ tay bà nhà chính, với Lưu Tam Nương đang ghế tươi , “Mẫu , Kim đại thẩm tới, nàng là hào phóng, dễ tiếp xúc cực kỳ.”
Nàng là tiếng phổ thông nên Lưu Tam Nương cũng hiểu lắm nhưng bà hôm nay là nào tới nên vội vàng lên kéo tay Kim bà mối, dùng giọng thôn Ngô Đồng mà khách khí , “Nhờ ngài, nhờ ngài……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-150.html.]
“Ai nha, đây là lão phu nhân ? Kim bà tử xin vấn an ngài. Ngài mau , mau ……” Kim bà mối cũng vội vàng ngừng mà đỡ lên ghế.
“Mẫu đều nhờ ngài hết cả đấy.” Trương Tiểu Oản mời bà xuống. Lúc Trương Tiểu Muội lanh lợi bưng lên, còn mang theo một đĩa kẹo hạt vừng lên.
“Ai, ai, kẹo hạt mè quý thế mang lên đây?” Kim bà mối thấy kẹo thì hoảng sợ, đầu Trương Tiểu Muội, lập tức , “Đây chính là ai thế? Lớn lên thanh tú quá.”
“Đây là Tiểu Muội của , về lẽ còn nhờ ngài.” Trương Tiểu Oản mỉm với Tiểu Muội, “Đi xuống luyện chữ .”
Trương Tiểu Muội lúc chị dặn dò nên mới hé miệng , uốn gối với bà mối cầm khay xuống.
“Ai u, quả là tiểu cô nương lễ! Tiểu nhà ngài đính ?” Kim bà mối vội hỏi Trương Tiểu Oản.
“Còn , chẳng bảo nhờ ngài chọn cho một nhà ……” Trương Tiểu Oản , “Ngài ăn kẹo , để tỉ mỉ với ngài.”
Kim bà mối kẹo, bẻ một miếng nhỏ nếm thử đó che miệng ngượng ngùng với Trương Tiểu Oản , “Đương gia phu nhân, ăn mà là kẹo quý thật sự, luyến tiếc nỡ ăn.”
Trương Tiểu Oản lắc đầu, thở dài, “Cũng , mùa màng mới hơn một ít, gì nhà ai kẹo ăn……”
Nói xong nàng với bà , “Thím, khăn của ngài sạch sẽ ?”
Kim bà mối sửng sốt một chút gật đầu. “Đưa cho .”
Đợi Kim bà mối lấy khăn , Trương Tiểu Oản đem một đĩa kẹo hạt vừng đều gói , gói , “Lấy về cho tôn tử nhà ngài ăn thôi. Hoài Thiện nhà ăn ít trứng gà ngài mang tới, cuối cùng cũng thể trả cho ngài chút quà cho tôn nhi nhà ngài ăn.”
“Cái ?” Kim bà mối lời thì vui mừng thôi, cũng chẳng khách khí nữa mà đón lấy , “Ta cũng khách khí với ngài nữa, ngài gì thì mau để vì ngài dốc sức.”