Ngươi cầm tiền mua một con dê về, đưa tới phòng bếp thêm món.”
Lúc Trương Tiểu Oản tiến thấy Uông Vĩnh Chiêu mặc áo xanh, còn ba em trai lớn lên khá giống nhưng bộ dáng so vẫn kém.
“Đại tẩu……” Ba thấy nàng thì lập tức khom lưng chắp tay chào hỏi.
Trương Tiểu Oản hành lễ với bọn họ xem như đáp đó trực tiếp về phía Uông Vĩnh Chiêu, tới mặt hành lễ , “Đại công tử.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu nàng mà chỉ mấy cái rương mới cho nâng nhàn nhạt , “Bên trái là cho đại , cái thứ hai cho tiểu của ngươi, còn là của ngươi hết.”
Nói xong hất áo choàng mới nàng gật đầu đạm nhiên , “Bây giờ mang bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.
*******
Lúc Uông Vĩnh Chiêu quỳ xuống dập đầu với bọn họ, Trương A Phúc và Lưu Tam Nương sợ quá mức. Bọn họ căn bản dám nhận bái lạy của . Hắn quỳ xuống thì bọn họ kinh hoảng lên, hai vợ chồng già tay trong tay trốn ngoài cửa.
Vẫn là Trương Tiểu Oản ở bên cạnh kéo bọn họ một chút thì bọn họ mới thật sự chạy . khí đó thật sự lạnh xuống. Trương A Phúc và Lưu Tam Nương căn bản dám lời nào, bọn họ là đại quan, hơn nữa Uông Vĩnh Chiêu lớn lên khí phái, loại bọn họ từng tiếp xúc. Vì thế dù khuôn mặt giống hệt đứa cháu ngoại bọn họ cưng chiều thì Trương gia hai lão vẫn sợ c.h.ế.t .
Bọn họ dám nghĩ gì, chỉ đơn thuần sợ. Uông Vĩnh Chiêu lên một hồi nhưng chuyện. Trương Tiểu Oản vẫn lạnh nhạt , giữ ở đây hù dọa cha vì thế nàng tới bên cạnh , “Đại công tử, mới nhà chính uống ly .”
Uông Vĩnh Chiêu quét mắt nàng một cái, gì mà chắp tay với vợ chồng Trương A Phúc , “Con rể cáo lui.”
Lúc Trương A Phúc cúi đầu cực kỳ thấp, Lưu Tam Nương cũng thế, cho dù con rể cáo lui bọn họ cũng dám ngẩng đầu liếc một cái. Chờ Uông Vĩnh Chiêu hai bước mới thấy trong phòng tiếng vang, mở miệng , “Tam nương, dọa đúng ?”
Lời dù mang theo tiếng quê nhà nồng đậm thì giọng vẫn rõ ràng thể hiểu . Lúc rơi tai Uông Vĩnh Chiêu thì cũng hiểu rành rọt.
“Ừ, ừ.” Bà tử thở hổn hển, khiến Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày.
Trương Tiểu Oản chậm hơn một chút, lúc ngày tiếng cha trong phòng thì nhịn lắc đầu, nhanh hơn cúi đầu với Uông Vĩnh Chiêu, “Đại công tử, mời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-153.html.]
Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng nàng một cái, lắng thấy tiếng chuyện của hai vợ chồng già trong phòng lúc nhanh hơn. Hiện tại rõ họ gì nên cũng nhanh chân về phía .
“Đại công tử đình lúc nào?” Dọc đường tới tiền viện, Trương Tiểu Oản rũ đầu, trong miệng hỏi thẳng vấn đề.
“Buổi tối.”
“Sau khi bái đường ?” “Ừ.”
“Đại công tử nhàn ?”
“Hừ.” Uông Vĩnh Chiêu lời thì hừ mũi một cái, chân cũng ngừng , khóe miệng nhếch lên nhạo mà Trương Tiểu Oản, “Ngươi vì mà đến. Sao? Trương thị, ngươi thành mà ngươi báo cho , bây giờ tự tới ngươi cũng chịu nhận ý hả?”
Hắn tới quả thật nhiều nhàn ngôn toái ngữ nhưng nàng chịu nổi những việc , cùng lắm là vài câu thôi. Nàng báo cho Uông gia cũng là vì Uông Hàn thị khi phái tới chuyện rằng chuyện nhà đẻ của nàng chẳng liên quan gì tới Uông gia, đừng thấy sang bắt quàng họ. Nói xong bà còn cảnh cáo nàng đừng mơ tưởng truyền lời Uông gia. Hiện tại Uông gia cũng chứa chấp hành vi đại nghịch bọn họ của nàng.
tới thì nàng cũng nên hỏi qua, cũng chịu về nên kệ . Hắn ở thì ở, nếu Uông gia ai ý kiến thì cũng chẳng liên quan gì tới nàng……
Trên thực tế chuyện cũng giống như Trương Tiểu Oản đoán . Còn tới buổi trưa của Uông gia tới mời Uông Vĩnh Chiêu về, là lão phu nhân bệnh.
“Mời đại phu, buổi tối sẽ về.” Uông Vĩnh Chiêu chỉ đáp một câu .
Tới buổi chiều, Tiểu Lão Hổ theo tiểu cữu cữu việc về, Uông Vĩnh Chiêu tới thì lập tức dựng hết lông lên. Lúc chạy tới thư phòng tìm , chuẩn cùng Uông Vĩnh Chiêu đánh thì của Uông gia tới.
Người nọ vì Uông Vĩnh Chiêu mang hầu tới, mấy đứa em trai cũng sai việc nên cực chẳng đành gặp Trương Tiểu Oản. Lúc trong nhà ai cũng vội, hơn nữa mặt Uông Vĩnh Chiêu lạnh lẽo quá thể, thở sắc bén mang theo sát khí khiến trong thôn và Tiểu Muội dù to gan cũng dám đên gần liếc mắt một cái. Trương Tiểu Oản cũng tiện phái ai dẫn gặp mà chỉ đành chính ngựa, dẫn gặp Uông Vĩnh Chiêu lúc nàng ‘mời’ đến thư phòng .
Cũng vì thế mà nàng thấy của Uông gia truyền lời hai , buổi sáng là lão phu nhân bệnh, cũng chẳng ý gì mới mà là Tịnh di nương bệnh.
Tiểu Lão Hổ lúc chạy đến thư phòng, còn mở miệng gì với thấy . Mẹ đó khiến dọa nhảy dựng, còn cho rằng lợi hại của đoán gì.
Sau đó thấy gã sai vặt thì nhịn trừng mắt thật lớn, cực kỳ quái lạ mà Uông Vĩnh Chiêu hỏi, “Di nương nhà ngươi tệ thế? Hơi tí là bệnh, ngươi chọn nào chút, đỡ tốn bạc?”