XUYÊN QUA HỌ SỐNG TỐT CÒN NÀNG THÌ CHỈ MONG QUA NGÀY - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-01-03 03:55:31
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người họ Trương cùng trận nhưng Uông Vĩnh Chiêu xác thật là thể thăng đến chức nhị phẩm võ tướng. Anh em Trương gia lực xông đến nhưng chỉ lách , lui ba bước tránh đón công kích của cả ba, khiến bọn họ đánh khí.

“Được , dừng hết cho !” Thấy đánh , Trương Tiểu Oản lập tức lạnh giọng quát, tiến lên cố vẻ mà liếc mắt Tiểu Bảo và Tiểu Muội ở phía , đó nghiêm mặt với Tiểu Đệ đang ở phía , lạnh lùng , “Còn qua đây?!”

Tiểu Đệ tình nguyện mà dịch bước chân tới, Trương Tiểu Oản tức giận cực kỳ mà quát bọn họ, “Còn mau xin .”

“Dựa cái gì?” Em trai em gái nàng và cả Tiểu Lão Hổ đều đồng thành gào to.

Trương Tiểu Oản bọn họ cho tức giận đến ngất, chỉ lạnh , “Các ngươi xem dựa cái gì?”

Mấy thấy mặt nàng thì lập tức nụ lạnh của nàng dọa sợ. Lúc mấy cái đầu nóng đến hôn mê mới nhớ bọn họ đánh là đại quan. Hơn nữa đang bọn họ với ánh mắt hung thần ác sát, quả là dọa .

Đánh thì nhận thua đó lập tức chạy – lời là Trương Tiểu Oản dạy khi mang mấy đứa em ngoài săn thú. Lúc đám Tiểu Bảo, Tiểu Đệ và Tiểu Muội tỉnh ngộ mà khom hướng về phía cố nén tức giận , “Chúng xin tạ với ngài.”

Nói xong cả đám lập tức giải tán. Lúc đang chạy trốn Trương Tiểu Bảo còn kéo cháu ngoại nhà . Thấy vẫn ngơ ngác thì gấp đến , dứt khoát bế chạy về phía hậu viện.

Bọn họ trốn đến cực kỳ vội vàng, một hồi thấy tăm gì nữa, Trương Tiểu Oản thấy thế thì nhíu mày . ngay đó nàng xoay bình tĩnh hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu,

“Người nhà thất lễ mong Đại công tử chớ trách.”

“Như còn trách thì thế nào mới trách? Ngươi xem.” Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng mà nhếch khóe miệng.

“Vậy Đại công tử trói tay con là thế nào?” Trương Tiểu Oản nửa nghiêng đầu, cũng thẳng mà chỉ nhàn nhạt bên cạnh .

“Nói như thì mấy đánh lý?” Lời của Uông Vĩnh Chiêu quá lạnh lùng và mang theo khinh miệt khiến Trương Tiểu Oản nháy mắt mặt , chút biểu tình nào thẳng , “Đại công tử dùng roi ngựa cột cổ con là ngài ?”

“Ta chỉ tùy tiện thế.” Uông Vĩnh Chiêu tức khắc tức giận đến tận trời, giọng càng thêm nghiêm khắc.

“Ngài thể tùy tiện nhưng ngài trói tay là thật, nhà yêu thương , vì xả giận cũng thương ngài chút nào. Còn mong Đại công tử thứ .” Trương Tiểu Oản cũng lạnh lùng , đó nàng hành lễ với .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-qua-ho-song-tot-con-nang-thi-chi-mong-qua-ngay/chuong-158.html.]

Một cái hành lễ của nàng khiến Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến đỉnh đầu bốc hỏa, phụ nhân khiến tức giận đùng đùng một lúc lâu mới cố nén tức giận vung tay áo , “Ngươi đừng vô lý!”

Nói xong nhà chính, chỉ bước đến nơi, Trương Tiểu Oản thấy thế thì cũng chỉ đành theo . Mới cửa nàng thấy Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng sai bảo, “Dâng .”

Nhìn Uông Vĩnh Chiêu coi nhà nàng như hậu viện nhà nàng, Trương Tiểu Oản ngây mới tới phòng bếp bưng nước trắng lên.

“Trà.” Uông Vĩnh Chiêu chén nước trong vắt thì trừng mắt Trương Tiểu Oản một cái. Ánh mắt quá mức hung dữ nhưng đôi mắt giống hệt con trai nàng vì thế Trương Tiểu Oản thấy hết mà chỉ nhanh chậm , “Không .”

“Tiền đưa cho ngươi ?” “Để dành.”

“Để dành gì? Ngươi quản gia mà mua ít mời khách ?”

“Hộ nông thôn thì cần đãi khách, chỉ nước lọc là .”

“Cái miệng của ngươi rốt cuộc là học từ ?!” Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến đập bàn, chén cũng nảy lên sóng nước ngoài.

Trương Tiểu Oản nhíu mi, thể kỹ Uông Vĩnh Chiêu khẽ thở dài hỏi, “Đại công tử việc phiền lòng ?”

Người tuyệt tức giận việc . Hắn để ý những việc vụn vặt, cũng khinh thường tức giận . Mấy đứa em nàng xông lên mà chỉ nhanh nhẹn tránh thoát, khinh thường tay. Cho dù tức giận thì khí thế cũng thể lớn thế .

Nghe Uông Vĩnh Chiêu chằm chằm nàng, qua một hồi mới mở miệng lạnh lùng , “Hoài Thiện cũng là con của , ngươi một câu một câu con của ngươi là ý gì?”

Trương Tiểu Oản thì nở nụ , nàng ha hả hai tiếng móc khăn lau lau khóe miệng, đó rũ mắt đạm mạc , “Đại công tử cùng đoạt ?”

“Nói hươu vượn!” Uông Vĩnh Chiêu quát lạnh một tiếng, trong thanh âm mang theo tức giận cực mạnh.

“Đại công tử cướp thì cũng thể thử xem,” Trương Tiểu Oản chậm rãi cầm khăn tay mở , đặt đầu gối dùng tay miết nếp gấp nhỏ, “Bà bà với chỉ cần một ngày cửa Uông gia, mang theo về tranh gia sản của Uông gia thì và Uông gia sẽ thể nước giếng phạm nước sông.”

“Trương thị, ngươi chớ hươu vượn,” Uông Vĩnh Chiêu xong thì đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy cằm nàng mắt nàng gằn từng chữ, “Nếu ngươi còn dám vọng ngôn thì thể đuổi cả hai con ngươi cửa, để cả đời các ngươi mang tiếng trượng phu ruồng bỏ, phụ từ, vĩnh viễn thể xoay .”

Trương Tiểu Oản hất tay , nhưng Uông Vĩnh Chiêu siết càng chặt. Trương Tiểu Oản cũng bất chấp khả năng bóp nát cằm mà . Ở một khắc đó nàng siết khiến cằm đau nên lời. nàng nhanh chóng nhịn xuống, đầu trừng mắt Uông Vĩnh Chiêu, lạnh tiếng, “Ta sợ cái gì? Bà bà giấy trắng mực đen còn đang cầm, trong kinh thành bao nhiêu đều hiếu thuận, nếu Đại công tử hưu thì cứ thử xem.”

Loading...